Mối quan hệ chết
Em có biết một mối quan hệ chết là thế nào không? Không phải là một
mối quan hệ đã kết thúc đâu. Cũng chẳng phải là khi người ta đã hết yêu
nhau, thay lòng đổi dạ đâu.
Một mối quan hệ chết là khi một người đặt hết niềm tin vào người kia rồi bỏ mặc mình trong đó. Nghĩa là họ hoàn toàn chẳng còn động lực để cố gắng.
Một mối quan hệ như thế, tưởng chừng như bền vững, nhưng kỳ thực lại mong manh vô cùng. Người này ở bên người kia rất lâu, hiểu về nhau rất rõ, nhưng rốt cuộc, thời gian không phải là minh chứng cho một tình yêu sâu sắc, họ thật ra chỉ là biết về nhau chứ không phải là hiểu nhau. Tình yêu của họ, không có cãi vã, không có hờn ghen, không ai thay đổi nhưng người này ở bên người kia đều không còn hứng khởi, họ xa nhau không thấy nhớ, gặp nhau không thấy vui; khi người này buồn, người kia chẳng biết, khi người này cô đơn, người kia chẳng hay. Từ lâu, họ đi bên cạnh nhau đã như một thói quen, nhưng chẳng ai dám buông tay. Họ yêu nhau lâu quá nên họ ngại sự thay đổi, thành ra, họ chọn ở bên nhau nhưng không còn cố gắng.
Em ạ, tình yêu vốn là trò chơi không công bằng. Khi em đặt niềm tin cho nó trọn vẹn, khi em gửi gắm bản thân hoàn toàn cho người ấy thì cũng là lúc em đánh mất chính mình và tình yêu rồi. Em đừng nghĩ tình yêu là ai cho đi nhiều hơn thì người kia sẽ cảm động, sẽ vì em mà khắc ghi tấm chân tình. Ngược lại, em càng hi sinh nhiều, tình yêu càng vụt mất. Tình yêu là phải không ngừng đòi hỏi, đòi hỏi để cả hai cùng cố gắng, chứ không phải là một người mặc sức cho đi, một người thản nhiên đón nhận.
Lâu nay, người ta cứ nói: “theo tình, tình chạy, trốn tình, tình theo”, thật ra cũng không sai, yêu là phải giữ lại cho mình một khoảng trời riêng; yêu là phải biết thương cho cả phần mình nữa. Có những người vợ, lấy chồng xong là mặc nhiên bỏ bê bản thân mình, mặc nhiên nhận phần thiệt về mình, mặc nhiên coi sự hi sinh là nghĩa vụ cao cả của đàn bà. Chẳng dám mua gì cho mình, thích gì chẳng dám nói, buồn gì chẳng dám kêu, sự nghiệp bản thân cũng sẵn sàng đánh đổi, nhan sắc bản thân thì bỏ bê, cứ coi sự giản đơn của mình là hạnh phúc của cả gia đình. Nhưng họ đâu biết rằng, đường đi mãi sẽ thành đường mòn, người đi mãi sẽ thành người dưng, tình nhạt mãi sẽ thành tình chết. Bản thân họ càng dễ dãi bao nhiêu, người đàn ông của họ càng vô tình bấy nhiêu.
Thế cho nên, muốn tình ấm, muốn người đàn ông của mình nồng, hãy yêu như cách ta thở mỗi ngày. Em hít vào, thở ra thế nào thì tình yêu cũng cần những tương tác như vậy. Có những khoảng lặng trong tình yêu là vô cùng cần thiết, như hít - thở cũng cần khoảng lặng ấy để lấy sức mà đi đường trường em ạ.
Em ơi, nhiều khi tình yêu chết, không phải tại em không đủ tốt, tình yêu chết khi em quá dễ chịu, quá vun vén. Vì khi em quá giỏi giang, quá hi sinh, lâu dần người ta sẽ nghĩ mọi thứ em làm đều là điều hiển nhiên mà họ được hưởng. Nếu một ngày nào đó, em có mệt mỏi, có buồn bã, có tổn thương đến không gắng gượng nổi thì người ta cũng chẳng bận tâm, chẳng suy xét đến cảm giác của em đâu. Vì họ coi những điều em làm là tình nguyện, nên họ sẽ chẳng cảm động, chẳng biết ơn sự hi sinh vô điều kiện của em dù em có xứng đáng thế nào đi chăng nữa.
Tình yêu không bao giờ là sự cảm động và biết ơn, tình yêu chỉ là sự thu hút và hấp dẫn lẫn nhau thôi em ạ. Bởi vậy, khi không còn đam mê, người ta sẽ chẳng tìm thấy động lực để cói gắng vì nhau nữa. Do đó, nếu em không đòi hỏi, không yêu cầu, không thử thách thì tình yêu sẽ rất nhanh chóng nguội lạnh. Hãy cứ nói về món quà mà em thích, hãy cứ nhõng nhẽo như đặc quyền của lúc mới yêu, hãy cứ giận dỗi để hiểu nhau nhiều hơn sau mỗi lần cãi vã, và hãy cứ hờn ghen để tình yêu thêm say thêm nồng em nhé.
Dù là ở bên nhau bao lâu, không quan trọng ngắn dài, chỉ cần còn tìm thấy động lực, thì chúng ta sẽ còn vì nhau mà cố gắng.
Một mối quan hệ chết là khi một người đặt hết niềm tin vào người kia rồi bỏ mặc mình trong đó. Nghĩa là họ hoàn toàn chẳng còn động lực để cố gắng.
Một mối quan hệ như thế, tưởng chừng như bền vững, nhưng kỳ thực lại mong manh vô cùng. Người này ở bên người kia rất lâu, hiểu về nhau rất rõ, nhưng rốt cuộc, thời gian không phải là minh chứng cho một tình yêu sâu sắc, họ thật ra chỉ là biết về nhau chứ không phải là hiểu nhau. Tình yêu của họ, không có cãi vã, không có hờn ghen, không ai thay đổi nhưng người này ở bên người kia đều không còn hứng khởi, họ xa nhau không thấy nhớ, gặp nhau không thấy vui; khi người này buồn, người kia chẳng biết, khi người này cô đơn, người kia chẳng hay. Từ lâu, họ đi bên cạnh nhau đã như một thói quen, nhưng chẳng ai dám buông tay. Họ yêu nhau lâu quá nên họ ngại sự thay đổi, thành ra, họ chọn ở bên nhau nhưng không còn cố gắng.
Em ạ, tình yêu vốn là trò chơi không công bằng. Khi em đặt niềm tin cho nó trọn vẹn, khi em gửi gắm bản thân hoàn toàn cho người ấy thì cũng là lúc em đánh mất chính mình và tình yêu rồi. Em đừng nghĩ tình yêu là ai cho đi nhiều hơn thì người kia sẽ cảm động, sẽ vì em mà khắc ghi tấm chân tình. Ngược lại, em càng hi sinh nhiều, tình yêu càng vụt mất. Tình yêu là phải không ngừng đòi hỏi, đòi hỏi để cả hai cùng cố gắng, chứ không phải là một người mặc sức cho đi, một người thản nhiên đón nhận.
Lâu nay, người ta cứ nói: “theo tình, tình chạy, trốn tình, tình theo”, thật ra cũng không sai, yêu là phải giữ lại cho mình một khoảng trời riêng; yêu là phải biết thương cho cả phần mình nữa. Có những người vợ, lấy chồng xong là mặc nhiên bỏ bê bản thân mình, mặc nhiên nhận phần thiệt về mình, mặc nhiên coi sự hi sinh là nghĩa vụ cao cả của đàn bà. Chẳng dám mua gì cho mình, thích gì chẳng dám nói, buồn gì chẳng dám kêu, sự nghiệp bản thân cũng sẵn sàng đánh đổi, nhan sắc bản thân thì bỏ bê, cứ coi sự giản đơn của mình là hạnh phúc của cả gia đình. Nhưng họ đâu biết rằng, đường đi mãi sẽ thành đường mòn, người đi mãi sẽ thành người dưng, tình nhạt mãi sẽ thành tình chết. Bản thân họ càng dễ dãi bao nhiêu, người đàn ông của họ càng vô tình bấy nhiêu.
Thế cho nên, muốn tình ấm, muốn người đàn ông của mình nồng, hãy yêu như cách ta thở mỗi ngày. Em hít vào, thở ra thế nào thì tình yêu cũng cần những tương tác như vậy. Có những khoảng lặng trong tình yêu là vô cùng cần thiết, như hít - thở cũng cần khoảng lặng ấy để lấy sức mà đi đường trường em ạ.
Em ơi, nhiều khi tình yêu chết, không phải tại em không đủ tốt, tình yêu chết khi em quá dễ chịu, quá vun vén. Vì khi em quá giỏi giang, quá hi sinh, lâu dần người ta sẽ nghĩ mọi thứ em làm đều là điều hiển nhiên mà họ được hưởng. Nếu một ngày nào đó, em có mệt mỏi, có buồn bã, có tổn thương đến không gắng gượng nổi thì người ta cũng chẳng bận tâm, chẳng suy xét đến cảm giác của em đâu. Vì họ coi những điều em làm là tình nguyện, nên họ sẽ chẳng cảm động, chẳng biết ơn sự hi sinh vô điều kiện của em dù em có xứng đáng thế nào đi chăng nữa.
Tình yêu không bao giờ là sự cảm động và biết ơn, tình yêu chỉ là sự thu hút và hấp dẫn lẫn nhau thôi em ạ. Bởi vậy, khi không còn đam mê, người ta sẽ chẳng tìm thấy động lực để cói gắng vì nhau nữa. Do đó, nếu em không đòi hỏi, không yêu cầu, không thử thách thì tình yêu sẽ rất nhanh chóng nguội lạnh. Hãy cứ nói về món quà mà em thích, hãy cứ nhõng nhẽo như đặc quyền của lúc mới yêu, hãy cứ giận dỗi để hiểu nhau nhiều hơn sau mỗi lần cãi vã, và hãy cứ hờn ghen để tình yêu thêm say thêm nồng em nhé.
Dù là ở bên nhau bao lâu, không quan trọng ngắn dài, chỉ cần còn tìm thấy động lực, thì chúng ta sẽ còn vì nhau mà cố gắng.
Bình luận