Bên thềm hoa rơi
Cuộc đời tôi là những câu chuyện k
đầu, k cuối và đơn thuần là những trải nghiệm nhạt nhòa.Trong tình yêu
thì tôi lại là kẻ luôn thất bại cho đến khi tôi gặp 1 người con gái làm
trái tim tôi yêu đến điên dại và làm tôi chờ đợi vì tình yêu đó mù
quáng.
Một ngày thu, cơn gió se se lạnh kèm theo hương thơm bay phảng phất mùi hoa sữa quyện trong gió.Tôi ngồi nhâm nhi cốc cafe bên ngoài quán cafe quen thuộc hay ngồi.Tôi móc trong túi ra bao thuốc và chiếc bật lửa rồi rút ra 1 điếu thuốc đưa lên miệng châm thì có cô gái đi qua vô tình lu vào tay tôi làm tôi rơi chiếc bật lửa.Cô gái quay đầu lại tỏ vẻ hoảng hốt nhanh miệng :
-Em xin lỗi anh
Nói xong cô vội nhặt điếu thuốc và chiếc bật lửa đưa lại cho tôi.Tôi mỉm cười để xua đi vẻ mặt lo lắng của cô gái.Khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của tôi cô gái bình tĩnh trở lại.Tôi chợt nhận ra cô ấy thật đẹp.Trong nụ cười có nắng mang màu sắc hi vọng, đôi môi thì ngập màu hi vọng.Đôi mắt của người con gái ấy long lanh thật đẹp.Mái tóc dài đen buông xõa mang mùi thơm gì đó k lẫn vào đâu cả.Và có lẽ tôi đã yêu người con gái ấy từ cái nhìn đầu tiên.
-K sao đâu em.
Cô gái gật đầu rồi bước tiếp sang bàn kế bên ngay sau bàn tôi.
Ừ.Đúng là cô gái đó.Tôi đã thực sự yêu từ cái nhìn đầu tiên trong cuộc đời.Sự rung động thực sự mạnh mẽ.Trái tim tôi bồi hồi cảm xúc thực sự.Ai từng yêu thì có lẽ mới hiểu thế nào là tình yêu sét đánh.Chẳng biết lí do vì sao? Một nụ cười có nắng, một đôi mắt mơ màng của mùa xuân và thế là yêu thôi.Đơn giản tôi đã yêu cô gái đó như vậy đấy.
Bất chợt nhìn sang bên đó, tôi thấy cô ấy ngồi đó nhìn ra khung cửa sổ và đợi chờ điều gì đến.Tiếng điện thoại cô gái đó reo lên, cô nhấc máy với nụ cười trên môi rồi tự nhiên nụ cười ấy tắt.Khuôn mặt cô trở lên bần thần và dòng nước mắt từ trên mi lăn xuống.
Trong 1 phút định hình tôi chẳng hiểu có chuyện gì xảy đến nhưng trước tiên phải làm điều gì đó.Cái thoại đầu tôi nghĩ là vậy.Chiếc điện thoại của cô gái bỗng tuột khỏi tay cô rơi xuống.Tôi nhanh nhảu chạy lại nhặt lên và đưa lại cho cô ấy :
-Em k sao chứ?
Khôn mặt cô hết bần thần rồi quay sang nhìn tôi đáp với dòng lệ còn dưng dưng
-Em ổn.Em k sao anh à.
Tôi quay lại nhìn cô ấy ngượng ngịu.
-Điện thoại của em này.Cầm lấy.Có chuyện gì rồi phải k?Trông em k ổn chút nào.
Thấy tôi cởi mở cô cũng trải lòng.
-Người yêu em hẹn em ra đây.Bọn em đã xích mích từ mấy tháng nay rồi.Em tưởng anh ấy hẹn ra giải hòa nhưng k ngờ anh ấy k đến mà còn nói chia tay.Lí do đơn giản là có người yêu khác anh à.
Tôi quay sang nhìn em.Thật tội nghiệp cho cô ấy.Tại sao người ta lại để người con gái như em phải khóc.Tôi ước gì mình là người yêu của cô ấy và thực sự tôi đã nghĩ như vậy.Trong vài giây bần thần sau khi nghe hết lời tâm sự của cô ấy tôi bắt đầu buông lời.
-Có lẽ người yêu em chưa phải là người thực sự chờ đợi em ở đoạn đường phía trước.Cố gắng sống tốt là được rồi em ạ.Sẽ có ai đó đủ yêu thương dành cho em và đợi em ở phía trước.
Tôi lấy mảnh giấy đưa cho cô ấy thấm những giọt lệ rồi lặng lẽ bước đi.Bước ra ngoài nhìn vào vẫn thấy cô gái đó im lặng ngồi lau những dòng nước mắt.Lúc đó tôi chợt nhận ra mình chẳng thể làm điều gì hơn cho cô ấy cả vì mình chỉ là người lạ mà thôi.
Tối đến sau giờ cơm như mọi ngày, tôi lên phòng nằm nên giường và bắt đầu cầm máy lướt facebook như mọi ngày.Có lẽ facebook với tôi như cuộc sống hay nói cách khác mà tụi bạn vẫn nói : Tôi bị nghiện facebook.
Tôi kéo trang chủ xuống và xem những ảnh tự sướng của bạn bè rồi những sờ ta tét thả thính của mấy cô em bạn bè quen biết.Nói thật dạo này trẻ trâu chăm thả thính thật.
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì phải dừng lại ngay ở 1 tấm ảnh.Hình đó là hình 1 cô em bạn tôi chụp với 1 cô gái khác và trên bức ảnh đó kèm sờ ta tét chúc mừng sinh nhật.
Tôi phải dừng lại vì trong ảnh đó - người mà bạn tôi chụp cùng là cô gái mà hồi sáng tôi gặp ở quán cafe.Tôi bấm vào hình rồi comment : Chúc mừng sinh nhật.
Sau khi cmt xong, tôi ấn vào nick cô gái đó rồi add friend.Chưa đầy 1 phút thì có thông báo cái nick mà tôi vừa kết bạn chấp nhận lời mời kết bạn.
Facebook tôi vừa kết bạn gửi tin nhắn cho tôi làm máy tôi rung 1 hồi:
-Hi.Em cảm ơn anh vì lời chúc sinh nhật
Tôi mỉm cười và bắt đầu nhắn lại:
-K có gì đâu em.Hôm nay sinh nhật phải vui nên nhé
Cô ấy trả lời bằng icon cười
- :).Vui làm sao đc.Anh cũng biết em sao rồi mà?
Tôi cố an ủi cô ấy rồi hỏi để đánh lạc hướng
-Thôi sinh nhật phải vui nên.Ngày hôm qua là quá khứ rồi, hôm nay là hiện tại còn ngày mai là tương lai.Cái gì là quá khứ thì để nó ngủ yên đi.Sống cho hôm nay để tạo nền tảng cho ngày mai.Sinh nhật tổ chức ở đâu vậy?Thế đã
-Chưa anh ạ.Em chán chẳng muốn tổ chức gì cả nên cũng k có quà.
Tôi nghĩ ngập ngừng muốn làm cô ấy vui rồi mạnh dạn nhắn 1 tin nhắn nghĩ cũng hơi buồn cười
-Anh hát tặng quà em nhé
Một lát sau cô bỗng rep tin nhắn của tôi
-Vâng
Tôi gọi cô ấy qua Facebook, nhìn mặt cô ấy lúc đó hơi buồn.Mái tóc dài k buộc nhìn cô ấy thật đẹp.Tôi đưa tay chào qua màn hình điện thoại và bắt đầu hát cho cô ấy nghe.
Thời gian dần dần trôi qua, tôi cảm thấy mình thực sự yêu cô ấy nhưng lại dám ngỏ ý vì tôi biết nếu tôi ngỏ ý chắc có lẽ sẽ là người thay thế ngay lúc này và đơn giản tôi cũng sợ cảm giác k đc nhìn thấy cô ấy hay nói đúng hơn là mối quan hệ này sẽ k còn gì nữa.Sau một vài tuần suy nghĩ, đêm hôm đó tôi bắt đầu lấy hết can đảm nói ra rằng tôi yêu cô ấy và rằng tôi thực sự quan tâm tới cô ấy.
-Anh yêu em.Cho anh cơ hội bên em được k?
Phía khung hình chat hiển thị cô ấy đã xem nhưng k có 1 tín hiệu rep tin nhắn.Tôi lặng lẽ out facebook.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cái tôi cầm vào đầu tiên là chiếc điện thoại và 1 điều bất ngờ là cô ấy đã rep tin nhắn của tôi.
-Xin lỗi hôm qua em ngủ quên.Nếu thực sự yêu em thì hãy cho em thời gian vì bây giờ em thực sự rối trí vì nhiều thứ.Nếu em chấp nhận anh ngay thì em sợ em sẽ làm tổn thương anh vì em vẫn chưa thể quên người ấy.
Tôi vừa vui vừa lo sợ chẳng biết làm điều gì nữa
-Ừ.Anh sẽ chờ
Thời gian cứ vậy mà trôi và chúng tôi cứ vậy mà tiến tới.Cái khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vừa hạnh phúc, vừa ghen tức chẳng thể nói thành lời.
Đã bao giờ bạn là người yêu của người ta nhưng vẫn phải nghe về cái thằng người yêu cũ từ thủa nào khiến bạn bực tức tột độ và chỉ muốn đáp điện thoại đi khi thấy tin nhắn của người yêu bạn nói về người cũ chưa?Là cảm giác có cái gì đó xoắn sâu vào tim mà chẳng thể nói thành lời.
Tôi thực sự ghét cái cảm giác đó - cái cảm giác làm cho bạn trở lên vô vọng rồi tuyệt vọng hay thực sự nó là cái cảm giác lu mờ về mối quan hệ bạn đang có.Bạn là gì trong tim người ta?Bạn có được đặt ở 1 vị trí đặc biệt hay đơn giản bạn chỉ là người mà người ta tin tưởng để tâm sự.
Lúc đó vì quá yêu cô ấy, tôi chấp nhận mọi thứ mà cô ấy mang đến và kể cả ... những nỗi đau chỉ có mình tôi hiểu, chỉ mình tôi cảm nhận mà chẳng thể nói ra.Tôi chấp nhận là người thay thế, tôi chấp nhận là kẻ đứng sau 1 cuộc tình tan vỡ chờ hi vọng mới, khởi đầu mới vì người mình yêu.
Quả thật ông trời k bất công với ai bao giờ nếu bạn thực sự kiên quyết vì tình yêu đó.
Hôm đó một ngày trời mưa, tôi rủ cô ấy ra quán cafe mà chúng tôi hay tâm sự.Tôi mặc thật bảnh và gọn gàng kèm theo bó hoa để tặng cô ấy.Cũng được 1 thời gian trôi qua rồi và tôi muốn biết rằng cô ấy có đủ tình cảm cho tôi chưa?Tôi quyết định tiến đến là người mà cô ấy yêu chứ k phải là người mà cô ấy quan tâm để chia sẻ những tâm sự của mình.
Chừng 15 phút trôi qua thì cô ấy tới.Ngày hôm đó cô ấy mặc bộ đồ thật hợp kiểu cách và vẫn là kiểu tóc xõa mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.Tôi tặng cô ấy bó hoa mà mình đã chuẩn bị sẵn và gọi 1 li cafe nâu và 1 sữa chua đánh đá loại mà cô ấy thích rồi bắt đầu kịch bản mà tôi đã chuẩn bị sẵn
-Em này! mình đã quen nhau 1 thời gian dài rồi đó.Hôm nay anh ra đây và muốn biết rằng : "Em đã sẵn sàng làm người yêu anh chưa?".
Vừa nói dứt câu tim tôi đập mạnh hơn, mồi hôi toát ra rồi lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cô ấy.Cô ấy nhìn tôi lặng lẽ 1 lát, rồi bất chợt nên tiếng đáp trả.
-Em đã sẵn sàng làm người yêu anh rồi.
Khi nghe cô ấy trả lời trái tim tôi muốn nổ tung ra vì hạnh phúc.
Bạn biết đó : khi bạn thực sự yêu ai đó mà được người ta đáp trả, bạn sẽ cảm nhận như mình là người hạnh phúc nhất trên đời ngay khoảnh khắc đó.
Từng ngày trôi qua, tôi vẫn yêu cô ấy với cảm giác mãnh liệt từ con tim như ngày đầu tiên nhìn thấy cô ấy và ngược lại tôi cảm nhận mình càng ngày càng yêu cô ấy nhiều hơn.Tôi sợ mình lại k khôn khéo để giữ được tình yêu này vì tôi đã từng khuyên ai đó rằng : Khi thực sự yêu ai đó hơn bản thân mình thì tốt nhất đừng nói ra hay để hành hộ rồi suy nghĩ lộ ra mình yêu người ta hơn bản thân mình k thì bạn sẽ mất đi người đó.
Tôi đã từng trải qua điều đó nên tôi biết điều đó nên tôi sợ mình rơi vào vết xe đổ đó.
Và thực sự tôi lại rơi vào vết xe đổ đó.Tôi đã nói ra rằng mình thực sự yêu cô ấy, yêu rất nhiều.
Có vẻ như rằng nếu bạn nói ra với ai đó bạn yêu người ta, quan tâm người ta nhiều sẽ khiến người ta phiền phức hay sao đó phải k?Là cảm giác k thoải mái, bị làm phiền?
Có lẽ là vậy nhưng tôi yêu người ta thì tôi quan tâm người ta dù có quá mức nhưng yêu thương thực sự thì sẽ chẳng bao giờ là đủ.
Tôi chẳng hiểu cô ấy yêu tôi như thế nào nữa.Tôi cảm nhận thứ đó chẳng phải là tình yêu.Nó hời hợt làm sao vậy.Sự giận dỗi, rồi im lặng mỗi khi tôi cần 1 lời giải thích cho những hành động kì lạ của cô ấy.
Tôi luôn cố thay đổi bản thân theo chiều hướng tiến triển của cô ấy nhưng dường như điều đó chẳng thể thay đổi được.Cứ mỗi lần tôi cố gắng thì tôi luôn bị bỏ lại phía sau và có lẽ tôi luôn là người thua cuộc.
Một ngày thu, cơn gió se se lạnh kèm theo hương thơm bay phảng phất mùi hoa sữa quyện trong gió.Tôi ngồi nhâm nhi cốc cafe bên ngoài quán cafe quen thuộc hay ngồi.Tôi móc trong túi ra bao thuốc và chiếc bật lửa rồi rút ra 1 điếu thuốc đưa lên miệng châm thì có cô gái đi qua vô tình lu vào tay tôi làm tôi rơi chiếc bật lửa.Cô gái quay đầu lại tỏ vẻ hoảng hốt nhanh miệng :
-Em xin lỗi anh
Nói xong cô vội nhặt điếu thuốc và chiếc bật lửa đưa lại cho tôi.Tôi mỉm cười để xua đi vẻ mặt lo lắng của cô gái.Khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của tôi cô gái bình tĩnh trở lại.Tôi chợt nhận ra cô ấy thật đẹp.Trong nụ cười có nắng mang màu sắc hi vọng, đôi môi thì ngập màu hi vọng.Đôi mắt của người con gái ấy long lanh thật đẹp.Mái tóc dài đen buông xõa mang mùi thơm gì đó k lẫn vào đâu cả.Và có lẽ tôi đã yêu người con gái ấy từ cái nhìn đầu tiên.
-K sao đâu em.
Cô gái gật đầu rồi bước tiếp sang bàn kế bên ngay sau bàn tôi.
Ừ.Đúng là cô gái đó.Tôi đã thực sự yêu từ cái nhìn đầu tiên trong cuộc đời.Sự rung động thực sự mạnh mẽ.Trái tim tôi bồi hồi cảm xúc thực sự.Ai từng yêu thì có lẽ mới hiểu thế nào là tình yêu sét đánh.Chẳng biết lí do vì sao? Một nụ cười có nắng, một đôi mắt mơ màng của mùa xuân và thế là yêu thôi.Đơn giản tôi đã yêu cô gái đó như vậy đấy.
Bất chợt nhìn sang bên đó, tôi thấy cô ấy ngồi đó nhìn ra khung cửa sổ và đợi chờ điều gì đến.Tiếng điện thoại cô gái đó reo lên, cô nhấc máy với nụ cười trên môi rồi tự nhiên nụ cười ấy tắt.Khuôn mặt cô trở lên bần thần và dòng nước mắt từ trên mi lăn xuống.
Trong 1 phút định hình tôi chẳng hiểu có chuyện gì xảy đến nhưng trước tiên phải làm điều gì đó.Cái thoại đầu tôi nghĩ là vậy.Chiếc điện thoại của cô gái bỗng tuột khỏi tay cô rơi xuống.Tôi nhanh nhảu chạy lại nhặt lên và đưa lại cho cô ấy :
-Em k sao chứ?
Khôn mặt cô hết bần thần rồi quay sang nhìn tôi đáp với dòng lệ còn dưng dưng
-Em ổn.Em k sao anh à.
Tôi quay lại nhìn cô ấy ngượng ngịu.
-Điện thoại của em này.Cầm lấy.Có chuyện gì rồi phải k?Trông em k ổn chút nào.
Thấy tôi cởi mở cô cũng trải lòng.
-Người yêu em hẹn em ra đây.Bọn em đã xích mích từ mấy tháng nay rồi.Em tưởng anh ấy hẹn ra giải hòa nhưng k ngờ anh ấy k đến mà còn nói chia tay.Lí do đơn giản là có người yêu khác anh à.
Tôi quay sang nhìn em.Thật tội nghiệp cho cô ấy.Tại sao người ta lại để người con gái như em phải khóc.Tôi ước gì mình là người yêu của cô ấy và thực sự tôi đã nghĩ như vậy.Trong vài giây bần thần sau khi nghe hết lời tâm sự của cô ấy tôi bắt đầu buông lời.
-Có lẽ người yêu em chưa phải là người thực sự chờ đợi em ở đoạn đường phía trước.Cố gắng sống tốt là được rồi em ạ.Sẽ có ai đó đủ yêu thương dành cho em và đợi em ở phía trước.
Tôi lấy mảnh giấy đưa cho cô ấy thấm những giọt lệ rồi lặng lẽ bước đi.Bước ra ngoài nhìn vào vẫn thấy cô gái đó im lặng ngồi lau những dòng nước mắt.Lúc đó tôi chợt nhận ra mình chẳng thể làm điều gì hơn cho cô ấy cả vì mình chỉ là người lạ mà thôi.
Tối đến sau giờ cơm như mọi ngày, tôi lên phòng nằm nên giường và bắt đầu cầm máy lướt facebook như mọi ngày.Có lẽ facebook với tôi như cuộc sống hay nói cách khác mà tụi bạn vẫn nói : Tôi bị nghiện facebook.
Nghe radio Mỹ & ghi âm đài online cực đã hãy dùng Radio94Rec |
Tôi kéo trang chủ xuống và xem những ảnh tự sướng của bạn bè rồi những sờ ta tét thả thính của mấy cô em bạn bè quen biết.Nói thật dạo này trẻ trâu chăm thả thính thật.
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì phải dừng lại ngay ở 1 tấm ảnh.Hình đó là hình 1 cô em bạn tôi chụp với 1 cô gái khác và trên bức ảnh đó kèm sờ ta tét chúc mừng sinh nhật.
Tôi phải dừng lại vì trong ảnh đó - người mà bạn tôi chụp cùng là cô gái mà hồi sáng tôi gặp ở quán cafe.Tôi bấm vào hình rồi comment : Chúc mừng sinh nhật.
Sau khi cmt xong, tôi ấn vào nick cô gái đó rồi add friend.Chưa đầy 1 phút thì có thông báo cái nick mà tôi vừa kết bạn chấp nhận lời mời kết bạn.
Facebook tôi vừa kết bạn gửi tin nhắn cho tôi làm máy tôi rung 1 hồi:
-Hi.Em cảm ơn anh vì lời chúc sinh nhật
Tôi mỉm cười và bắt đầu nhắn lại:
-K có gì đâu em.Hôm nay sinh nhật phải vui nên nhé
Cô ấy trả lời bằng icon cười
- :).Vui làm sao đc.Anh cũng biết em sao rồi mà?
Tôi cố an ủi cô ấy rồi hỏi để đánh lạc hướng
-Thôi sinh nhật phải vui nên.Ngày hôm qua là quá khứ rồi, hôm nay là hiện tại còn ngày mai là tương lai.Cái gì là quá khứ thì để nó ngủ yên đi.Sống cho hôm nay để tạo nền tảng cho ngày mai.Sinh nhật tổ chức ở đâu vậy?Thế đã
-Chưa anh ạ.Em chán chẳng muốn tổ chức gì cả nên cũng k có quà.
Tôi nghĩ ngập ngừng muốn làm cô ấy vui rồi mạnh dạn nhắn 1 tin nhắn nghĩ cũng hơi buồn cười
-Anh hát tặng quà em nhé
Một lát sau cô bỗng rep tin nhắn của tôi
-Vâng
Tôi gọi cô ấy qua Facebook, nhìn mặt cô ấy lúc đó hơi buồn.Mái tóc dài k buộc nhìn cô ấy thật đẹp.Tôi đưa tay chào qua màn hình điện thoại và bắt đầu hát cho cô ấy nghe.
Thời gian dần dần trôi qua, tôi cảm thấy mình thực sự yêu cô ấy nhưng lại dám ngỏ ý vì tôi biết nếu tôi ngỏ ý chắc có lẽ sẽ là người thay thế ngay lúc này và đơn giản tôi cũng sợ cảm giác k đc nhìn thấy cô ấy hay nói đúng hơn là mối quan hệ này sẽ k còn gì nữa.Sau một vài tuần suy nghĩ, đêm hôm đó tôi bắt đầu lấy hết can đảm nói ra rằng tôi yêu cô ấy và rằng tôi thực sự quan tâm tới cô ấy.
-Anh yêu em.Cho anh cơ hội bên em được k?
Phía khung hình chat hiển thị cô ấy đã xem nhưng k có 1 tín hiệu rep tin nhắn.Tôi lặng lẽ out facebook.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cái tôi cầm vào đầu tiên là chiếc điện thoại và 1 điều bất ngờ là cô ấy đã rep tin nhắn của tôi.
-Xin lỗi hôm qua em ngủ quên.Nếu thực sự yêu em thì hãy cho em thời gian vì bây giờ em thực sự rối trí vì nhiều thứ.Nếu em chấp nhận anh ngay thì em sợ em sẽ làm tổn thương anh vì em vẫn chưa thể quên người ấy.
Tôi vừa vui vừa lo sợ chẳng biết làm điều gì nữa
-Ừ.Anh sẽ chờ
Thời gian cứ vậy mà trôi và chúng tôi cứ vậy mà tiến tới.Cái khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vừa hạnh phúc, vừa ghen tức chẳng thể nói thành lời.
Đã bao giờ bạn là người yêu của người ta nhưng vẫn phải nghe về cái thằng người yêu cũ từ thủa nào khiến bạn bực tức tột độ và chỉ muốn đáp điện thoại đi khi thấy tin nhắn của người yêu bạn nói về người cũ chưa?Là cảm giác có cái gì đó xoắn sâu vào tim mà chẳng thể nói thành lời.
Tôi thực sự ghét cái cảm giác đó - cái cảm giác làm cho bạn trở lên vô vọng rồi tuyệt vọng hay thực sự nó là cái cảm giác lu mờ về mối quan hệ bạn đang có.Bạn là gì trong tim người ta?Bạn có được đặt ở 1 vị trí đặc biệt hay đơn giản bạn chỉ là người mà người ta tin tưởng để tâm sự.
Lúc đó vì quá yêu cô ấy, tôi chấp nhận mọi thứ mà cô ấy mang đến và kể cả ... những nỗi đau chỉ có mình tôi hiểu, chỉ mình tôi cảm nhận mà chẳng thể nói ra.Tôi chấp nhận là người thay thế, tôi chấp nhận là kẻ đứng sau 1 cuộc tình tan vỡ chờ hi vọng mới, khởi đầu mới vì người mình yêu.
Quả thật ông trời k bất công với ai bao giờ nếu bạn thực sự kiên quyết vì tình yêu đó.
Hôm đó một ngày trời mưa, tôi rủ cô ấy ra quán cafe mà chúng tôi hay tâm sự.Tôi mặc thật bảnh và gọn gàng kèm theo bó hoa để tặng cô ấy.Cũng được 1 thời gian trôi qua rồi và tôi muốn biết rằng cô ấy có đủ tình cảm cho tôi chưa?Tôi quyết định tiến đến là người mà cô ấy yêu chứ k phải là người mà cô ấy quan tâm để chia sẻ những tâm sự của mình.
Chừng 15 phút trôi qua thì cô ấy tới.Ngày hôm đó cô ấy mặc bộ đồ thật hợp kiểu cách và vẫn là kiểu tóc xõa mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.Tôi tặng cô ấy bó hoa mà mình đã chuẩn bị sẵn và gọi 1 li cafe nâu và 1 sữa chua đánh đá loại mà cô ấy thích rồi bắt đầu kịch bản mà tôi đã chuẩn bị sẵn
-Em này! mình đã quen nhau 1 thời gian dài rồi đó.Hôm nay anh ra đây và muốn biết rằng : "Em đã sẵn sàng làm người yêu anh chưa?".
Vừa nói dứt câu tim tôi đập mạnh hơn, mồi hôi toát ra rồi lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cô ấy.Cô ấy nhìn tôi lặng lẽ 1 lát, rồi bất chợt nên tiếng đáp trả.
-Em đã sẵn sàng làm người yêu anh rồi.
Khi nghe cô ấy trả lời trái tim tôi muốn nổ tung ra vì hạnh phúc.
Bạn biết đó : khi bạn thực sự yêu ai đó mà được người ta đáp trả, bạn sẽ cảm nhận như mình là người hạnh phúc nhất trên đời ngay khoảnh khắc đó.
Từng ngày trôi qua, tôi vẫn yêu cô ấy với cảm giác mãnh liệt từ con tim như ngày đầu tiên nhìn thấy cô ấy và ngược lại tôi cảm nhận mình càng ngày càng yêu cô ấy nhiều hơn.Tôi sợ mình lại k khôn khéo để giữ được tình yêu này vì tôi đã từng khuyên ai đó rằng : Khi thực sự yêu ai đó hơn bản thân mình thì tốt nhất đừng nói ra hay để hành hộ rồi suy nghĩ lộ ra mình yêu người ta hơn bản thân mình k thì bạn sẽ mất đi người đó.
Tôi đã từng trải qua điều đó nên tôi biết điều đó nên tôi sợ mình rơi vào vết xe đổ đó.
Và thực sự tôi lại rơi vào vết xe đổ đó.Tôi đã nói ra rằng mình thực sự yêu cô ấy, yêu rất nhiều.
Có vẻ như rằng nếu bạn nói ra với ai đó bạn yêu người ta, quan tâm người ta nhiều sẽ khiến người ta phiền phức hay sao đó phải k?Là cảm giác k thoải mái, bị làm phiền?
Có lẽ là vậy nhưng tôi yêu người ta thì tôi quan tâm người ta dù có quá mức nhưng yêu thương thực sự thì sẽ chẳng bao giờ là đủ.
Tôi chẳng hiểu cô ấy yêu tôi như thế nào nữa.Tôi cảm nhận thứ đó chẳng phải là tình yêu.Nó hời hợt làm sao vậy.Sự giận dỗi, rồi im lặng mỗi khi tôi cần 1 lời giải thích cho những hành động kì lạ của cô ấy.
Tôi luôn cố thay đổi bản thân theo chiều hướng tiến triển của cô ấy nhưng dường như điều đó chẳng thể thay đổi được.Cứ mỗi lần tôi cố gắng thì tôi luôn bị bỏ lại phía sau và có lẽ tôi luôn là người thua cuộc.
Một ngày mưa buồn, cơn gió thu về khiến tôi thấy se lạnh và gần như trái tim trở lên cô đơn hơn.
-Em.Anh xin lỗi nhưng anh thực sự tổn thương rất nhiều khi yêu em.Anh ghét cái sự im lặng của em mỗi khi anh cần 1 lời giải thích cho hành động mà em làm.Anh ghét bản thân anh vì anh k thực sự đủ tốt để được em yêu nhiều.Anh ghét mình luôn là kẻ yếu thế, luôn là người sai trong cuộc tình này.Anh ghét cái cách em luôn để anh một mình với sự cô đơn khi anh cần em nhất.Anh ghét chính bản thân anh luôn yếu đuối cúi nhặt từng mảnh vỡ yêu thương em để sót lại mà chắp ghép lại thành hạnh phúc rồi tự hanh phúc với nó em à.Hôm nay anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của em như anh chưa từng tới.
Có lẽ sẽ có bạn hỏi tôi rằng : tại sao tôi nói yêu người ta hơn cả bản thân mình là lại dễ dàng nói ra câu chia tay ấy?Tại sao có 1 chút như vậy thôi đã k chịu được rồi mà còn nói yêu?
Thực sự tôi nói ra điều đó vì nghĩ rằng : khi tôi quay lưng đi sẽ nhận lại được 1 cái ôm chặt từ phía sau từ người con gái mà tôi yêu thương và cũng đơn giản cô ấy sẽ nghĩ khác đi chứ đừng khiến tôi trở nên như vậy.
Đơn giản khi tôi nói ra điều đó thì từ phía đó cũng chỉ là sự im lặng như những gì đã định hình trước trong đầu tôi.Chẳng có cái ôm nào hết và tôi nhận ra : Có lẽ tôi trong trái tim người ta chưa từng có 1 vị trí đặc biệt.
Tôi nhớ lắm, nhớ cái ôm chặt mỗi khi cô ấy ngồi sau xe, nhớ nụ hôn dưới mưa và có lẽ cuộc đời này tôi sẽ chẳng còn có thể làm lại 1 lần nữa nhưng là do tôi quyết định nên tôi sẽ k hối hận
Nhưng trong tháng đầu tiên trong tim tôi là 1 khoảng trống chẳng thể lấp đầy đc, chẳng thể nói ra đc.Tôi đã nói chia tay rồi mà.Tại sao tôi còn chờ đợi cô ấy quay về?Tại sao tôi còn chờ đợi sự yêu thương hời hợt từ người ấy nữa?Nhưng thực sự tôi vẫn chờ.Có đôi lúc yếu lòng thật sự tôi muốn nhắn tin cho cô ấy để mà nói rằng : tôi nhớ cô ấy đến nhường nào?Tôi vẫn còn yêu cô ấy như ngày đầu tiên tôi trông thấy gương mặt đó.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua nhưng tình yêu trong tôi chẳng thể nào quên đi đc.Tôi chẳng thể hiểu đc tại sao mình lại lụy tình đến như vậy?Tôi vẫn hay thường trách số phận rằng : ông trời luôn bất công với tôi.Luôn đặt tôi vào vị trí kẻ yếu đuối và cho tôi nhận lấy đau khổ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi quyết định mình mạnh mẽ để quên.Tôi đến với người con gái tiếp theo.Người vợ hiện tại của mình.
Vợ tôi một người con gái bình thường nhưng yêu tôi hơn cả bản thân của cô ấy và đó là điều tôi chấp nhận để đến với vợ mình.Quả thật là lúc đầu khi yêu, khi còn ngây dại tôi vẫn sợ cảm giác được ai đó yêu quá mức.Vì 1 nỗi gò bó tất cả, là cảm giác hỏi cung phiền phức nhưng khi đã từng được đặt vào vị trí chính mình từng yêu ai đó hơn bản thân mình tôi mới hiểu được sự hi sinh đó vì người mà ta yêu thương nó lớn lao đến nhường nào.
Và thực sự khi bạn có một ai đó yêu mình hơn cả bản thân người ấy thì thực sự là hạnh phúc thật
Tại sao ư?Bạn có 1 chiếc đồng hồ báo thức chuẩn hơn tất cả mọi chiếc đồng hồ trên thế giới.Bạn sẽ luôn nhận được một cái ôm thật chặt khi họ bên bạn.Bạn sẽ luôn có những lời nhắc nhở, động viên, quan tâm, an ủi...Bạn sẽ luôn được nhớ đến trong đầu họ từng phút từng giây.Bạn sẽ k bao giờ bị quên lãng và quay lưng đi mặc dù khi đó cả thế giới bỏ lại bạn.Bạn sẽ luôn được quan tâm hết mức, được yêu thương và được trao trọn tình yêu của người ta.Bạn sẽ luôn là người đúng trong mọi tình huống.
Nhớ lần đầu quen nhau và vợ nói yêu tôi.Tôi chưa thể chấp nhận đc vì trong trái tim tôi người con gái kia vẫn là tất cả.Rồi dần dần tôi hiểu ra rằng người đang bên cạnh tôi yêu tôi thế nào và nghe được 1 lời khuyên từ người vẫn hay tâm sự với tôi nói với tôi rằng : Đừng bao giờ yêu mãi 1 người k cần mình.
Lúc đó tôi hiểu ra và chấp nhận tiến bước.Sau hơn một năm yêu nhau, tôi và người vợ hiện tại quyết định tiến thêm bước nữa.
Yêu nhau là đến với nhau còn sống chung với nhau đến suốt cuộc đời này là cần nhau hơn bao giờ hết.
Một buổi chiều mùa đông, cơn gió lạnh lùa hết hơi ấm trong cơ thể con người khiến đôi chân tê cứng.Tôi lao xe vòng quanh khu xóm đó - nơi tôi đã từng đón đưa người con gái đó đi về khi còn yêu nhau.Ngày hôm đó tôi đứng trước mặt cô ấy và đưa cho cô ấy tấm thiệp đỏ là tôi lấy vợ.Gương mặt em có vẻ bình thản nhưng còn thôi thấy cái gì đó sững sờ trên đôi mắt ấy.
Em gượng cười rồi gật đầu bước vào và bảo ngày đó em sẽ tới, em muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc.Nghe xong câu nói đó tôi cảm giác trong tim mình có một cái gì đó "lặng" đi.
Tôi gật đầu bước nhanh để tiếp tục đưa những tờ thiệp cưới còn em đứng đó phía sau nhìn tôi 1 lúc rồi bước vào.Tôi cố gắng kìm lòng xuống nói với bản thân rằng đã hết rồi và mình đang hạnh phúc để quá khứ ngủ yên bằng một nụ cười trên đôi môi đang tái tê vì cái trời lạnh.
Ngày cưới, em bước vào từ đằng xa trong bộ đồ thật đẹp và cách make up duyên dáng.Tôi nhìn em rồi cười
-Cảm ơn em vì đã tới
Em nhìn tôi mỉm cười
-Em đã nói là em sẽ tới để nhìn anh hạnh phúc mà.Hôm nay trông anh bảnh lắm.
Tôi chết lặng đi vì câu nói ấy và chẳng làm đc gì hơn là cố gượng cười.Trong trái tim tôi có cái gì đó đang xoáy sâu vào tận bên trong.Tôi thoạt nghĩ :''Em này! anh đã từng mong có một ngày như thế này đến.Ngay từ đầu cái ngày mà anh yêu em đó.Anh đã mong anh sẽ thật bảnh bước cùng em nên thánh đường, cùng trao nhẫn và cùng thề ước sẽ yêu nhau đến trọn đời em biết k?Em đã từng là người con gái thật sự đặt biệt trong trái tim anh.Em đã từng là người mà anh mong mỗi sáng thức dậy có thể ôm em từ phía sau rồi đặt nhẹ nên trán em nụ hôn chào ngày mới và ngắm em khi ngủ say đó em.Nhưng tất cả chỉ là đã từng mà thôi vì có lẽ em chưa từng muốn điều đó nên anh đành dành lại tất cả cho người cần nó hơn em à.Chúng ta k có thể bên nhau tới ngày hạnh phúc như vậy vì có lẽ duyên phận của chúng ta kiếp này hoàn toàn k thuộc về nhau.Chúng ta chưa từng là mảnh ghép hòa hợp hay thực sự chúng ta chỉ là 2 đường thẳng cắt qua nhau - chạm vào nhau một lần rồi mất nhau mãi mãi.Chúng ta k cùng ước mơ, k cùng đoạn đường và k cùng chung một sự tin tưởng và như thế mình mất nhau.Chào em! Người con gái đi ngang qua cuộc đời tôi".
-Em.Anh xin lỗi nhưng anh thực sự tổn thương rất nhiều khi yêu em.Anh ghét cái sự im lặng của em mỗi khi anh cần 1 lời giải thích cho hành động mà em làm.Anh ghét bản thân anh vì anh k thực sự đủ tốt để được em yêu nhiều.Anh ghét mình luôn là kẻ yếu thế, luôn là người sai trong cuộc tình này.Anh ghét cái cách em luôn để anh một mình với sự cô đơn khi anh cần em nhất.Anh ghét chính bản thân anh luôn yếu đuối cúi nhặt từng mảnh vỡ yêu thương em để sót lại mà chắp ghép lại thành hạnh phúc rồi tự hanh phúc với nó em à.Hôm nay anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của em như anh chưa từng tới.
ứng dụng nghe radio VN online & ghi âm tốt nhất Việt nam - Đài Radio94Rec |
Có lẽ sẽ có bạn hỏi tôi rằng : tại sao tôi nói yêu người ta hơn cả bản thân mình là lại dễ dàng nói ra câu chia tay ấy?Tại sao có 1 chút như vậy thôi đã k chịu được rồi mà còn nói yêu?
Thực sự tôi nói ra điều đó vì nghĩ rằng : khi tôi quay lưng đi sẽ nhận lại được 1 cái ôm chặt từ phía sau từ người con gái mà tôi yêu thương và cũng đơn giản cô ấy sẽ nghĩ khác đi chứ đừng khiến tôi trở nên như vậy.
Đơn giản khi tôi nói ra điều đó thì từ phía đó cũng chỉ là sự im lặng như những gì đã định hình trước trong đầu tôi.Chẳng có cái ôm nào hết và tôi nhận ra : Có lẽ tôi trong trái tim người ta chưa từng có 1 vị trí đặc biệt.
Tôi nhớ lắm, nhớ cái ôm chặt mỗi khi cô ấy ngồi sau xe, nhớ nụ hôn dưới mưa và có lẽ cuộc đời này tôi sẽ chẳng còn có thể làm lại 1 lần nữa nhưng là do tôi quyết định nên tôi sẽ k hối hận
Nhưng trong tháng đầu tiên trong tim tôi là 1 khoảng trống chẳng thể lấp đầy đc, chẳng thể nói ra đc.Tôi đã nói chia tay rồi mà.Tại sao tôi còn chờ đợi cô ấy quay về?Tại sao tôi còn chờ đợi sự yêu thương hời hợt từ người ấy nữa?Nhưng thực sự tôi vẫn chờ.Có đôi lúc yếu lòng thật sự tôi muốn nhắn tin cho cô ấy để mà nói rằng : tôi nhớ cô ấy đến nhường nào?Tôi vẫn còn yêu cô ấy như ngày đầu tiên tôi trông thấy gương mặt đó.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua nhưng tình yêu trong tôi chẳng thể nào quên đi đc.Tôi chẳng thể hiểu đc tại sao mình lại lụy tình đến như vậy?Tôi vẫn hay thường trách số phận rằng : ông trời luôn bất công với tôi.Luôn đặt tôi vào vị trí kẻ yếu đuối và cho tôi nhận lấy đau khổ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi quyết định mình mạnh mẽ để quên.Tôi đến với người con gái tiếp theo.Người vợ hiện tại của mình.
Vợ tôi một người con gái bình thường nhưng yêu tôi hơn cả bản thân của cô ấy và đó là điều tôi chấp nhận để đến với vợ mình.Quả thật là lúc đầu khi yêu, khi còn ngây dại tôi vẫn sợ cảm giác được ai đó yêu quá mức.Vì 1 nỗi gò bó tất cả, là cảm giác hỏi cung phiền phức nhưng khi đã từng được đặt vào vị trí chính mình từng yêu ai đó hơn bản thân mình tôi mới hiểu được sự hi sinh đó vì người mà ta yêu thương nó lớn lao đến nhường nào.
Và thực sự khi bạn có một ai đó yêu mình hơn cả bản thân người ấy thì thực sự là hạnh phúc thật
Tại sao ư?Bạn có 1 chiếc đồng hồ báo thức chuẩn hơn tất cả mọi chiếc đồng hồ trên thế giới.Bạn sẽ luôn nhận được một cái ôm thật chặt khi họ bên bạn.Bạn sẽ luôn có những lời nhắc nhở, động viên, quan tâm, an ủi...Bạn sẽ luôn được nhớ đến trong đầu họ từng phút từng giây.Bạn sẽ k bao giờ bị quên lãng và quay lưng đi mặc dù khi đó cả thế giới bỏ lại bạn.Bạn sẽ luôn được quan tâm hết mức, được yêu thương và được trao trọn tình yêu của người ta.Bạn sẽ luôn là người đúng trong mọi tình huống.
Nhớ lần đầu quen nhau và vợ nói yêu tôi.Tôi chưa thể chấp nhận đc vì trong trái tim tôi người con gái kia vẫn là tất cả.Rồi dần dần tôi hiểu ra rằng người đang bên cạnh tôi yêu tôi thế nào và nghe được 1 lời khuyên từ người vẫn hay tâm sự với tôi nói với tôi rằng : Đừng bao giờ yêu mãi 1 người k cần mình.
Lúc đó tôi hiểu ra và chấp nhận tiến bước.Sau hơn một năm yêu nhau, tôi và người vợ hiện tại quyết định tiến thêm bước nữa.
Yêu nhau là đến với nhau còn sống chung với nhau đến suốt cuộc đời này là cần nhau hơn bao giờ hết.
Một buổi chiều mùa đông, cơn gió lạnh lùa hết hơi ấm trong cơ thể con người khiến đôi chân tê cứng.Tôi lao xe vòng quanh khu xóm đó - nơi tôi đã từng đón đưa người con gái đó đi về khi còn yêu nhau.Ngày hôm đó tôi đứng trước mặt cô ấy và đưa cho cô ấy tấm thiệp đỏ là tôi lấy vợ.Gương mặt em có vẻ bình thản nhưng còn thôi thấy cái gì đó sững sờ trên đôi mắt ấy.
Em gượng cười rồi gật đầu bước vào và bảo ngày đó em sẽ tới, em muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc.Nghe xong câu nói đó tôi cảm giác trong tim mình có một cái gì đó "lặng" đi.
Tôi gật đầu bước nhanh để tiếp tục đưa những tờ thiệp cưới còn em đứng đó phía sau nhìn tôi 1 lúc rồi bước vào.Tôi cố gắng kìm lòng xuống nói với bản thân rằng đã hết rồi và mình đang hạnh phúc để quá khứ ngủ yên bằng một nụ cười trên đôi môi đang tái tê vì cái trời lạnh.
Ngày cưới, em bước vào từ đằng xa trong bộ đồ thật đẹp và cách make up duyên dáng.Tôi nhìn em rồi cười
-Cảm ơn em vì đã tới
Em nhìn tôi mỉm cười
-Em đã nói là em sẽ tới để nhìn anh hạnh phúc mà.Hôm nay trông anh bảnh lắm.
Tôi chết lặng đi vì câu nói ấy và chẳng làm đc gì hơn là cố gượng cười.Trong trái tim tôi có cái gì đó đang xoáy sâu vào tận bên trong.Tôi thoạt nghĩ :''Em này! anh đã từng mong có một ngày như thế này đến.Ngay từ đầu cái ngày mà anh yêu em đó.Anh đã mong anh sẽ thật bảnh bước cùng em nên thánh đường, cùng trao nhẫn và cùng thề ước sẽ yêu nhau đến trọn đời em biết k?Em đã từng là người con gái thật sự đặt biệt trong trái tim anh.Em đã từng là người mà anh mong mỗi sáng thức dậy có thể ôm em từ phía sau rồi đặt nhẹ nên trán em nụ hôn chào ngày mới và ngắm em khi ngủ say đó em.Nhưng tất cả chỉ là đã từng mà thôi vì có lẽ em chưa từng muốn điều đó nên anh đành dành lại tất cả cho người cần nó hơn em à.Chúng ta k có thể bên nhau tới ngày hạnh phúc như vậy vì có lẽ duyên phận của chúng ta kiếp này hoàn toàn k thuộc về nhau.Chúng ta chưa từng là mảnh ghép hòa hợp hay thực sự chúng ta chỉ là 2 đường thẳng cắt qua nhau - chạm vào nhau một lần rồi mất nhau mãi mãi.Chúng ta k cùng ước mơ, k cùng đoạn đường và k cùng chung một sự tin tưởng và như thế mình mất nhau.Chào em! Người con gái đi ngang qua cuộc đời tôi".
--Nguồn st--
Bình luận