Chỉ hận năm tháng trôi qua quá vội vàng
Trong những năm tháng vội cả của tuổi thanh xuân ấy, tình yêu của anh và chị trôi qua lại lặng lẽ và bình yên, họ hi sinh mọi thứ để được ở bên nhau. "Cho đến giờ tôi mới hiểu, mãi mãi không phải là trước kia, cũng không phải là sau này, mãi mãi là hiện tại, chúng ta được bên nhau" Có lẽ tình yêu ấy sẽ là mãi mãi, nếu như không phải một ngày đẹp trời sau 5 năm đằng đẵng bên nhau, anh ngoại tình, mà theo như cách anh nói, đó là số mệnh. Phải, số mệnh buộc họ phải rời xa nhau mà vẫn chưa dứt được nợ, số mệnh buộc chị phải tận mắt nhìn đôi bàn tay vẫn thường mang lại hơi ấm cho chị, giờ đã vội nắm lấy 1 bàn tay khác, 2 con người đó bên nhau, khoác vai nhau, cười với nhau, hôn nhau, và lên giường cùng nhau.
Chị biết, biết tất cả, chị chấp nhận rời xa anh như chấp nhận cái số mệnh nghiệt ngã ấy. Chị đau, đau đến tận cùng. Những dòng chữ khi xưa anh và chị cùng khắc lên thân cây : "chúng ta mãi mãi bên nhau" giờ đây cứ xoáy vào tận sâu trong trái tim chị, rỉ máu.... Vào ngày họp lớp, gặp lại đám bạn khi xưa, gặp lại anh, những tưởng sẽ quên đi hết mà vui 1 trận, nhưng ai ngờ chị chỉ muốn uống, uống cho thật say, nhưng say không phải để quên, không phải để bớt đau, mà say cho chị thêm dũng cảm, níu lấy anh 1 lần nữa, níu lấy những năm tháng của tình đầu, níu lấy chút ánh sáng trong màn đêm lẻ loi của chị, nhưng chỉ 3 từ "anh xin lỗi" đã 1 lần nữa khiến chị tiếp tục đắm chìm vào cái hố sâu tuyệt vọng.
Tại sao chị vẫn chưa thể chấp nhận, anh đã không còn là của chị nữa, là người đàn ông duy nhất chị yêu, tai sao chị còn nuối tiếc.... Rồi chị đi đến 1 quyết định điên rồ, lần đầu tiên của chị, trao bừa cho 1 người chị không yêu, 1 kẻ hèn mạt. "Vì anh có thể lên giường cùng cô ta, tại sao em lại không thể? hai người làm chuyện ấy khi mà họ yêu nhau, em yêu anh, nhưng anh có thể ngủ cùng em không?" Chị có thai, đương nhiên chị không giữ lại cốt nhục của 1 kẻ tào lao nào đấy, nhưng điều khiến tôi bật khóc, là chị quyết định bỏ đứa bé mà không dùng thuốc tê! Chi tiết ấy khiến tôi như hòa làm 1 với nỗi đau của chị, nỗi đau tinh thần.
Chị lựa chọn việc bỏ qua thuốc tê như muốn tự cứa vào vết thương còn chưa khép miệng của mình thêm lần nữa, cảm nhận nỗi đau cứ dâng trào trong huyết quản, giống như khi khóc dưới 1 cơn mưa rào, mưa táp vào mặt đau thật đấy, nhưng sẽ chẳng ai biết mình đang khóc, cũng như vậy, sẽ chẳng ai biết đâu là tận cùng nỗi đau trong tim chị, đâu sẽ là kết thúc cho 2 từ "mãi mãi". Và cứ thể, anh và chị cứ dần bước ra khỏi những năm tháng vội vã ấy.
15 năm, khi anh đã là 1 người đàn ông trưởng thành, sự nghiệp lên đến đỉnh cao, vẫn có những lúc anh một mình, ôm cây đàn guitar hát lại bài hát anh đã viết tặng chị năm đó nhưng chị chưa từng được nghe 1 lần. Đã từng có người hỏi anh: "anh đã bao giờ hối hận chưa?" dù không nói, nhưng tôi biết, câu trả lời luôn là "phải, anh hối hận rồi"
-Yêu anh chưa bao giờ em hối hận
-Chỉ hận năm tháng trôi qua quá vội vàng
Nghe radio Mỹ & ghi âm đài online cực đã hãy dùng Radio94Rec |
Chị biết, biết tất cả, chị chấp nhận rời xa anh như chấp nhận cái số mệnh nghiệt ngã ấy. Chị đau, đau đến tận cùng. Những dòng chữ khi xưa anh và chị cùng khắc lên thân cây : "chúng ta mãi mãi bên nhau" giờ đây cứ xoáy vào tận sâu trong trái tim chị, rỉ máu.... Vào ngày họp lớp, gặp lại đám bạn khi xưa, gặp lại anh, những tưởng sẽ quên đi hết mà vui 1 trận, nhưng ai ngờ chị chỉ muốn uống, uống cho thật say, nhưng say không phải để quên, không phải để bớt đau, mà say cho chị thêm dũng cảm, níu lấy anh 1 lần nữa, níu lấy những năm tháng của tình đầu, níu lấy chút ánh sáng trong màn đêm lẻ loi của chị, nhưng chỉ 3 từ "anh xin lỗi" đã 1 lần nữa khiến chị tiếp tục đắm chìm vào cái hố sâu tuyệt vọng.
Tại sao chị vẫn chưa thể chấp nhận, anh đã không còn là của chị nữa, là người đàn ông duy nhất chị yêu, tai sao chị còn nuối tiếc.... Rồi chị đi đến 1 quyết định điên rồ, lần đầu tiên của chị, trao bừa cho 1 người chị không yêu, 1 kẻ hèn mạt. "Vì anh có thể lên giường cùng cô ta, tại sao em lại không thể? hai người làm chuyện ấy khi mà họ yêu nhau, em yêu anh, nhưng anh có thể ngủ cùng em không?" Chị có thai, đương nhiên chị không giữ lại cốt nhục của 1 kẻ tào lao nào đấy, nhưng điều khiến tôi bật khóc, là chị quyết định bỏ đứa bé mà không dùng thuốc tê! Chi tiết ấy khiến tôi như hòa làm 1 với nỗi đau của chị, nỗi đau tinh thần.
Chị lựa chọn việc bỏ qua thuốc tê như muốn tự cứa vào vết thương còn chưa khép miệng của mình thêm lần nữa, cảm nhận nỗi đau cứ dâng trào trong huyết quản, giống như khi khóc dưới 1 cơn mưa rào, mưa táp vào mặt đau thật đấy, nhưng sẽ chẳng ai biết mình đang khóc, cũng như vậy, sẽ chẳng ai biết đâu là tận cùng nỗi đau trong tim chị, đâu sẽ là kết thúc cho 2 từ "mãi mãi". Và cứ thể, anh và chị cứ dần bước ra khỏi những năm tháng vội vã ấy.
15 năm, khi anh đã là 1 người đàn ông trưởng thành, sự nghiệp lên đến đỉnh cao, vẫn có những lúc anh một mình, ôm cây đàn guitar hát lại bài hát anh đã viết tặng chị năm đó nhưng chị chưa từng được nghe 1 lần. Đã từng có người hỏi anh: "anh đã bao giờ hối hận chưa?" dù không nói, nhưng tôi biết, câu trả lời luôn là "phải, anh hối hận rồi"
-Yêu anh chưa bao giờ em hối hận
-Chỉ hận năm tháng trôi qua quá vội vàng
--Nguồn st--
Bình luận