Header Ads

Lấy chồng dâm...

Ngày quyết định lấy chồng mẹ bảo: "Lấy chồng xa sau này vất vả thì đừng kêu ai"
Ngày trẻ nghĩ đơn giản lắm chỉ là sg chứ xa gì xe bữa nay đi hằng ngày, ngày đi 2_3 chuyến muốn zề lúc nào mà chẳng được, nghĩ hạnh phúc là phải lấy người mình yêu. Ảo tưởng sức mạnh là bỏ tất cả gia đình, bạn bè thậm chí công việc nhiều người mơ không được để đi theo tiếng gọi của con tim là anh hùng, sẽ được tung hô thán phục, chồng mình sẽ vì thế mà yêu thương trân trọng mình.
Cơ mà đời ứ phải là mơ. Không nghe lời người lớn nhất là bố mẹ mình là một sai lầm mà cái sai lầm này phải trả bằng rất nhiều thứ nhất là nước mắt.

Nghe radio Nhật & ghi âm đài trực tuyến cực chất với Radio94Rec

Cái hào hứng của cuộc sống hôn nhân mới bắt đầu không lâu sau tắt ngóm. À thì ra sống ở một nơi xa lạ chẳng phải điều dễ dàng gì. Không anh em họ hàng thân thích, không bạn bè, không tất cả. Hoá ra mấy câu sến sẩm kiểu kiểu "Em chỉ cần anh thôi, được ở bên anh em thấy hạnh phúc rồi, hay cuộc sống của em chỉ có anh là đủ rồi" đều là trên phim truyện cả.
Có những lúc nhớ nhà, nhớ bạn bè muốn được tụ tập đi đâu đó hay đơn giản là muốn có người nói chuyện đến quay quắt. Có những lúc ngồi hàng giờ trong nhà chỉ để nhìn ra ngoài đường nước mắt cứ rơi chẳng kìm lại được. Đấy là còn được chồng tâm lý , chồng chiều, chồng hiểu. Chứ không chắc “ thà là bỏ đi hết ta làm lại từ đầu”quá. Ai hiểu? Ai thấu?
Những ngày tháng sau này tự tay loay hoay cùng chồng chăm con thật chẳng đơn giản chút nào. Có những lúc muốn tống hết mọi thứ vào vali để đi về "nhà. Muốn rất nhiều thứ... Nhưng xét cho cùng đó là lựa chọn của mình nên phải cố gắng mà làm, cố gắng mà chịu đựng không dám than vãn lấy nửa lời như đã mạnh mồm từng hứa…
Rồi gần cả năm trời về chơi thăm bố mẹ được một lần, xuống ăn được bữa cơm trưa nói được vài ba câu chuyện, cháu vừa quen ông bà thì lại đi về. Cười thì cười vậy thôi chứ rồi lại khóc cả đoạn đường con về. Cái cảm giác xót xa chẳng thể tả bằng lời.
Lúc ốm đau nằm viện chả giám bảo bố mẹ chỉ vì 2 chữ “ xa xôi” thương bố mẹ đi lại đường dài và thêm phần lo lắng…Lúc ốm đau là lúc yếu đuối nhất nhưng 1 giọt nước mắt cũng không để rơi vì nếu không mạnh mẽ thì yếu đuối diễn ai xem? Ai hay, ai biết, ai xót, ai thương?. 
Và cả rồi đến khi bố mẹ ốm đau nằm viện con cũng chẳng hay biết, và bố mẹ giấu không cho con biết, ôi lẽ ra lúc người sinh thành ốm đau là lúc phận làm con phải có ở bên mà con không hay. Và cũng lại vì đường xa bố mẹ ko muốn con biết con về lại vất vả, mất công mất việc… “Cay ở khóe mắt quá mà”.
Xét ra nếu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc thì không sao chứ nếu lại theo mốt bây giờ lấy nhau về ba bảy hai mốt ngày là thì lúc đó mặt đâu mà nhìn bố mẹ…
Nhiều lúc tức cứ bảo mẹ "hay con về ở với mẹ thôi"… Mẹ lại thở dài "chúng mày bây giờ sống hiện đại quá cứ thích lên là kêu bỏ, sống vì mình nhiều quá. Chả nghĩ cho con cái, bố mẹ thích là làm, ra sao thì ra, cái tôi của đứa nào cũng lớn chả nhường nhau bao giờ, cãi nhau dăm ba câu cũng kêu bỏ, cứ coi cưới xin như trò đùa".
Rồi mẹ nói "vợ chồng lấy nhau về sống được với nhau mới khó chứ bỏ thì đơn giản không, chỉ khổ con cái thơ dại…Dù gì thì gia đình có êm ấm cũng là do đàn bà vun vén mà ra..."
Đắng... à mà thôi...
Vậy nên muôn đời "Cá không ăn muối cá ươn".
P/s À còn nữa tiêu đề là YÊU CK XA nhé nhưng mà viết lộn ngại sửa quá

--Nguồn st--

No comments