Đậu rồi thì yêu nhau thôi
Sáng sớm,mặt trời đã gần lên đỉnh.chiếc đồng hồ mèo kitty cũng reo 3,4
lần.Nhưng vẫn không thây động tĩnh gì của nó.Cuộn mình trong chăn nó ngủ
ngon lành.Chỉ đến khi những tia nắng chói chang kia chiếu qua lớp kính
dày của cửa sổ rọi thẳng vào mặt .Nó mới chợt bừng tỉnh,hất tung chăn
ra.Lồm cồm bò dậy,với tay xem giờ.
-Trời ơi !
- Cái quái gì thế này,7 giờ 15 rồi à!
Chưa kịp hết câu nó đã chạy thẳng vào phòng vệ sinh rồi chuẩn bị đi học chỉ trong chốc lát.Xuống nhà,nó chỉ kịp chào mẹ một câu rồi chạy vội đi luôn dẫu cho lúc đó đến nhìn mặt mẹ,nó cũng chẳng thấy.
-Ôi dồi ôi ! Kiểu này là lại ngồi sổ đầu bài rồi đây mà !.
Nó vừa đi mà vừa than thân trách phận,chỉ tại đời nó khổ,số nó nhọ,cứ mỗi lần đi học là lại n lần nó đi trễ.Mặc cho thầy cô ra sức khuyên ngăn,bạn bè trăn trở,bố mẹ nhắc nhở nhưng vẫn không bỏ được.
Sau gần 15 phút chạy maratong trên con đường từ nhà đến trường thì nó cũng đến nơi.Chỉ còn hơn 7 phút nữa là hết tiết một.Nên nó đành ngậm ngùi đứng ngoài cửa lớp đợi hết tiết rồi vào.Vì nó biết,nếu bây giờ mà xông vào lớp thì e sẽ có chuyện lớn.Thầy giáo dạy toán và cũng kiêm luôn chủ nhiệm lớp nó là một người rất "uyên thâm",thầy không những giỏi về toán mà ngay cả văn học,triết lý nhân sinh thầy cũng quá đỉnh,chỉ cần nghe thầy nói thôi thì nó cũng đến đau hết cả đầu mà rầu hết cả ruột rồi.Nên nó thà chấp nhận ngồi lếch thếch ở mép cửa đợi hết tiết còn hơn.
Cuối cùng tiết học cũng trôi qua trong sự chờ đợi mỏi mòn của nó.Bước vào lớp,mặt hằm hằm như thịt bằm hầm xương.Nó toan vứt chiếc cặp thân thương lên bàn thì.
-Cái quái gì thế này,đứa nào dám để cặp vào bàn bà thế này hả,chán sống à !.
Nó hét lên và không ngừng đưa ánh mắt hình viên đạn dò xét tất cả mọi ngóc ngách,khía cạnh của lớp học.Cả lớp học đang ồn ào,náo nhiệt bỗng lặng thing không một tiếng động.
Cả chục con mắt nhìn nó không chớp mắt,từ trong đám người lộm nhộm kia, một tiếng nói lạ hoắc lạ hơ cất lên.
-Của tớ đấy,có việc gì không cậu ?
Giọng Minh nhẹ nhàng cất lên.Trông cậu ta đến là lịch lãm.
Nó há hốc mồm,phồng má trợn mắt nhìn Minh,học sinh mới chuyển vào lớp nó sáng nay.
-Mày...mày...mày là thằng nào,sao lại...lại vào lớp tao,ngồi bàn tao thế hả??
Nó nói trong ậm ự,miệng thì lắp bắp.
Minh bỗng tím mặt,vội tiến đến gần,ghè sát vào mặt nó:
-Tôi có tên có tuổi đàng hoàng,chứ không phải là "Mày ".Tôi là học sinh mới chuyển đến lớp này,thấy bàn này trống thì tôi xuống ngồi,như thế có ảnh hưởng gì đến hòa bình hay trật tự an ninh thế giới này à.Mà cô cứ kêu la ầm ĩ lên vậy.
Nhận ra mình là đứa bất lịch sự trong cuộc đối thoại này thật…Hơi quê, nó vội chống chế bằng cách thay đổi luôn cách xưng hô.Nhưng vẻ cay cú vẫn hiện rõ trên khuôn mặt nó.Mặt đỏ tấy bậy,nó trừng mắt nhìn anh.
-Nhưng….nhưng…cái bàn này là của tôi,anh có quyền gì mà ngồi hả???
Nó vẫn khăng khăng chỉ tay vào chỗ Minh đang ngồi là của mình.Và chỗ ngồi đó là của nó bất khả xâm phạm.
-Cái bàn này có phải mặc định là của cô đâu nhỉ,tại cô đến trễ thì mất chỗ thôi,chứ có gì mà cô phải thắc mắc.Nhếch môi,Minh cười khẩy.
Nó nhìn Minh lúc này mà chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh nếu có thể.
-Anh...anh...anh...được lắm.
-Chuyện…(Minh đắc chí đáp lại.)
-À,mà này...Tôi nói cho cô biết nhé!!!
-Để được học và chuyển vào lớp này thì trước hết là tôi đã xin phép ý kiến của Đảng và các cấp lãnh đạo.Sau cùng là tôi đã xin phép ý kiến của nhà trường,thầy cô và thậm chí là các bạn trong lớp này.Thế mà cô nỡ lòng nào hỏi tôi là ai và sao tôi lại ngồi đây.Người nói câu này phải là tôi chứ.
Nghe Minh nói thế mà cổ họng nó nghẹn ứ,như có thứ gì đó rất đắng và khó nuốt ở cổ.Không thể nói thêm câu nào,nó đành lấy cặp đi xuống bàn dưới mà không quên ném cho Minh cái nhìn tóe khói.
Ngậm ngùi ngồi bàn dưới,mà lòng nó không yên,cục tức chạy xung quanh cơ thể, lên tim rồi lại dồn xuống não.Hậm hực chép đề trên bảng mà nó không ngừng liếc nhìn cái bàn thân thương của nó giờ đây đã có chủ mới.
-Nhi Anh lên bảng,giải cho thầy câu khảo sát hàm số bậc 4 kia!
Thầy nhìn nó với ánh mắt đầy thân thương và trìu mến nên dù nó muốn chối cũng không thể nào chối được.Bước lên bảng mà lòng nó như kim châm,lửa đốt,toát cả mồ hôi hột.Cố động não nhìn những con số trên bảng.Nhưng không biết vô tình hay cố ý,mà sao những con số ấy vẫn dửng dưng trước ánh mắt van xin,cầu cứu của nó.
Năm phút trôi qua,chiếc bảng vẫn trống trơn,sốt ruột thầy đành mời nó về chỗ, kèm theo cái lắc đầu ngao ngán.
Sụ mặt xuống bàn,chẳng dám ngước mặt lên.Nó xấu hổ đến mức nếu có khe nẻ nào ở đấy thì nó nguyện chui tọt xuống rồi.
-Lớp mình ai làm được câu này?.
Thầy đưa mắt đảo nhìn quanh lớp, ai cũng cúi gằm mặt xuống,chỉ có mỗi Minh là mặt hớn hở đưa mắt nhìn thầy.
-Bạn Minh là học sinh mới chuyển vào lớp mình nhỉ,chắc bài này thầy mời em lên giải.
Nói rồi thầy lại đưa ánh mắt tình thương, mến thương nhìn anh.Không chần chừ,Minh lên bảng mà không một câu phản kháng.Chưa đầy 5 phút,Minh đã ung dung đặt phấn xuống bàn, nghếch mặt đi trong sự trầm trồ, thán phúc của mọi người.
Chỉ có nó là thấy khó chịu và hằn học với Minh nên chẳng thèm đếm xỉa xem anh đã làm gì.Vừa về chỗ ngồi thì Minh đã bị cả lũ con gái vây quanh nhờ anh chỉ bài.Không ngần ngại,anh nở nụ cười thân thiện ân cần giảng giải cho từng người.Trong mắt lũ con gái lớp giờ đây anh như là thần tượng luôn được họ tôn vinh và mong muốn theo đuổi.
Đưa mắt nhìn nó,nở nụ cười thánh thiện như bóng điện,anh khẽ nói:
-Có cần tôi giúp không,bạn gì ơi!
-Tôi tên Nhi Anh chứ không phải là gì ơi,không cần...tôi tự làm được..Nó gằn giọng.
Mạnh mồm nói thế,chứ thực sự giờ đây trong đầu nó,một chữ bẻ đôi nó còn không biết nữa là,đành bó bút mà nhìn những con số nhảy tưng tưng trước mặt,nó chán nản,thở dài ngao ngán.Thấy mấy lũ con gái trong lớp được Minh chỉ bài tận tình,gật tới gật lui mà nó phát thèm đi được.Nhưng vì giữ cái thể diện cao vút của mình, mà nó đành mạnh mồm bảo “ không”.
Một tháng đã trôi qua, những gì nó học được ở môn toán kia vẫn là số không to đùng.Uể oải bước đi đến lớp,nó nằm gục xuống bàn toan ngủ một giấc thì.
-Bụp!!!!
-Đứa ôn con nào đấy !!!.
-không thấy bà đang ngủ à,chúng mày có tin là bà cho chúng mày lên nóc tủ ăn đủ đủ hết một lũ bây giờ không???
Nó nói một tràng thì im băt, trước bàn nó bây giờ là quyển sách có tiêu đề "chuyên đề khảo sát hàm số".
Đưa mắt nhìn quanh ,bắt gặp ánh mắt Minh đang nhìn nó,anh khẽ nói:
-Sách này hay đấy,hi vọng sẽ giúp ích được gì cho ấy...
Đưa mắt nhìn anh,nó lại gằn giọng.
-Tôi tên Nhi Anh,chứ không phải là ấy.
Cầm quyển sách trên tay,nó ngấu ngiến nhìn vào trang sách,mắt dò từ trên xuống dưới...Công nhận là sách này hay thật,những điều nó thắc mắc và không hiểu thì ở đây họ giảng giải rất kĩ,mải nhìn quyển sách mà đầu nó cứ gật gù.
Bỗng lý trí như cắt ngang rồi phá tan sự tâm đắc của nó về quyển sách trên tay.
-Ơ,mà mình bị hâm à!! Tự nhiên đi nhận sách của 1 thằng tâm thần như anh ta nhỉ,sách thì hay đấy,dễ hiểu đấy,nhưng chủ của nó thì trái ngược lại.Sĩ diện cao vút của nó lại 1 lần nữa bắt nó phải từ chối lòng tốt của anh.
-Thôi,tôi không cần,anh đi mà cầm lấy,nó đưa vội quyển sách về phía anh.
Nhưng không may.
-Bụp!!!
Quyển sách rơi xuống đất.
Mọi sự chú ý,lại dồn về nó và Minh.Phản ứng vô tình của nó lại một lần nữa làm Minh bẽ mặt.Mặt anh tím dặt.Cầm quyển sách trên tay,anh đùng đùng tiến đến phía thùng rác.Không chút thương tiếc,anh vội ném quyển sách vào trong.
-Không cần thì thôi,coi như vứt đi cũng không sao nhỉ.
Minh phũi tay,đưa đôi mắt rực lửa của mình nhìn nó,rồi lặng lẽ ngồi vào chỗ cũ của mình,mặt anh dần lạnh tanh,không chút biểu cảm.
Nó cũng nhận thấy anh đang rất tức giận trong sự ân hận và có lỗi của mình.Nhưng đành im lặng,đưa mắt nhìn Minh nó không nói lên lời.Muốn xin lỗi lắm,nhưng cũng chẳng biết phải nói sao,vì lòng sĩ diện và tự cao lại một lần nữa không cho phép nó nói lời xin lỗi với anh.
Tan học,đợi cả lớp về hết,không còn bóng người.Nhè nhẹ,nó nhón từng bước chân tiến đến thùng rác, nơi anh đã ném quyển sách.Lục tung mớ rác rưởi trong thùng,cuối cùng nó cũng tìm thấy.Nhanh như cắt,nó cất sách vào cặp rồi lặng lẽ đi về.
Nhưng nó không thể biết được,ở cách đó không xa,anh đang nhìn nó,ánh mắt lạnh nhạt của anh giờ đây dần trở lên ấm áp đâu đó pha chút hạnh phúc.
-Ủ ôi!!,bọn mày ơi..tí nữa thầy phát bài kiểm tra đấy,tao run quá mày ạ, lần này mà tao bị điểm thấp nữa thì chỉ có nước đập đầu vào tường mà chết thôi...
-Ừ,tao cũng thế.,
-Ừ, tao khác gì…abc…xyz
Lũ con gái lớp nó than thở.Chỉ có mình nó là bình văn tĩnh như mọi khi.Đơn giản mà nói thì nó đã quá chai lì trong mỗi lần như vậy.Điểm số cứ giậm chân tại chỗ không một thì hai,không hai thì bốn mà may lắm thì năm là cùng.
-What!!!
-Cái gì thế này!!!,7 luôn á,nó nhìn vào bài kiểm tra mà như kiểu nhìn tờ vé số khi phát hiện ra mình đã trúng giải độc đắc.Cầm tờ kiểm tra trên tay nó không ngừng xoa xuýt,hít hà .
Được một lúc thì từ trạng thái vui mừng hớn hở như hoa nở của nó lại bắt đầu chuyển sang dáng vẻ trầm ngâm,pha chút suy tư.
-Công nhận là quyển sách đấy hay thật,đúng là tuyệt đỉnh thật mà.
Đang mải suy tư thì tiếng nói của Minh cắt ngang.dòng suy nghĩ của nó.
-Nhi Anh làm được mấy điểm mà có vẻ như suy tư thế.
Nhìn anh,nó chuyển vội trạng thái.Hất cằm,vênh mặt :
-Cũng không cao lắm,chỉ có 7 à!
Minh nhìn nó mà cười như phá mả.
-Thế à,thấp thật đấy,tôi cũng chỉ được có chín rưỡi à,xém là 10 rồi…Haiza…đúng là số nhọ,số nhọ.
Anh lắc đầu,ra vẻ ngao ngán,chán đời.
Nghe anh nói thế,nó tức tím mặt,ngồi thụp xuống ghế không nói không rằng.Nó như tụt cảm xúc sau câu đá đểu của anh.
-Này!tôi đùa thôi, có cần phải thái độ thế không??
Không chút biểu cảm,mặt nó vẫn lạnh tanh,không thèm nhìn anh dù chỉ chút.
-Nếu có gì không hiểu, thì hỏi tôi nhé,không chắc làm được nhưng sẽ cố hết sức có thể.Nói rồi anh vội quay lên để lại nó với sự khó hiểu và ngạc nhiên vô độ.Nhưng nó kệ,sĩ diện nó quá cao,lại một lần nữa từ chối cái gật đầu.
Qúa hiểu tính nó,nên anh cũng chẳng thèm đề nghị chỉ bài cho nó thêm lần nào nữa,mà chỉ âm thầm dõi theo nó,giúp nó những lúc khó khăn,trắc trở trong lặng lẽ.Tuy chẳng là gì của nhau cả…thậm chí còn như kẻ thù.Nhưng trong mắt anh,nó lại là tất cả.Chẳng biết tự bao giờ,anh lại thích nó,thích cái kiểu cau có,cái vẻ bất cần,pha chút ngổ ngáo của nó.
Bằng mọi cách anh có thể làm với một mục đích mong nó tốt hơn,anh đều làm cả.Biết nó không hiểu bài,dù không chỉ ,nhưng anh vẫn cố nói to hết sức trong khi giảng bài cho lũ con gái trong lớp nhưng chỉ với hi vọng mong nó sẽ nghe mà hiểu được cách làm,cách giải của bài toán.Vì anh ngồi bàn trên,nó bàn dưới ngay sau lưng anh,nên nếu chú ý nghe thì việc hiểu bài với nó là chuyện đơn giản.
Thực ra nó cũng ra sức vểnh tai nghe anh giảng bài,nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình thì nó lại lảng đi chỗ khác,anh biết mà cười thầm trong bụng.
Chợt nhận ra thứ cảm xúc không tên đang lơn vởn,hiện diện trong tâm trí nó.Nhìn vào đôi mắt đó.Đôi mắt hơi sâu,đậm đà tình cảm của anh mà tim nó như lệch đi một nhịp.Thổn thức bao đêm,nó không hiểu sao mình lại như thế.Tại sao lý trí không thể thắng lại được với con tim.Nó cố đá phăng anh ra khỏi suy nghĩ của mình.Nhưng sao lại không thể.Càng chống chế,lại càng khiến nó nhớ anh.Người gây ra cho nó biết bao cảm xúc.Từ những cơn giận đến nghẹt thở,những cục tức không sao nuốt trôi,đến những lỗi lầm khiến nó day dứt.Và giờ đây,thứ anh để lại cho nó bây giờ là sự rung động đầu đời của con tim.
Một đứa từ xưa đến giờ luôn mệnh danh là bà chằng của lớp với vô số những tật xấu khó bỏ nhưng bây giờ đấy nó lại yếu mềm hơn bao giờ hết.
Còn anh,vẫn luôn là thế người quan tâm nó trong âm thầm,nó quên bút,anh cho mượn.Nó quên ô,anh sẵn sàng chịu mưa để nó có.Khi nó sốt,anh nguyện cõng nó lên phòng y tế.Tất tần tật mọi thứ anh đều làm vì nó,chỉ cần nó vui,nó cười là được.
Nhưng chỉ duy một điều,anh không làm được là nói "anh yêu nó" à mà không chỉ cần nói “thích thôi",anh cũng không làm được.
Nó cảm thấy hụt hẫng và thầm trách móc anh,sao anh không nói,chỉ cần như vậy thôi là nó có thể gạt bỏ cái sĩ diện cao vút kia mà tiếp nhận anh.Nó chán ngấy cái thứ tình cảm trên tình bạn mà dưới tình yêu này của anh.Cái thứ tình cảm không tên,chưa xác định này của anh cũng khiến nó khốn khổ biết chừng nào.
Ừ thì anh cứ tốt,nó cứ học...học để biết nó không thua kém anh,học để biết liệu mình có thông minh hơn khi đứng ở góc độ kiến thức ngang anh,để hiểu xem ở góc độ đó,cái thứ tình cảm anh dành cho nó là gì.
Cứ thế thời gian cứ trôi đi,các kì thi cũng đã trôi qua,vẫn quan tâm là thế,âm thầm là vậy,nhưng trước mặt lại chỉ như hai người xa lạ. Ngày nhận giấy báo nó ngẫn ngờ,thẫn thờ không tin vào mắt mình.Nó đã đậu vào một trường đại học nổi tiếng quốc gia với điểm số cao vượt ngoài mong đợi.
-Ù ôi,trường mình năm nay có đứa thi đậu thủ khoa đấy mày ạ.Nghe bảo là thằng Nhật Minh,cái thằng rõ đẹp trai mà mới chuyển vào trường mình lớp 12C6 ý.
-Thế à!!!
-Uk
-Thằng đấy giỏi nhỉ!
-Chứ sao,nó có cả cả một hội fan cuồng kia kìa.
.-Uầy,thích thế..
-UK,thích thật...
Tiếng nói léo téo của mấy đứa lúc đi lấy giấy báo đại học khiến nó chợt bừng tỉnh,nhớ về anh.Cái tên Nhật Minh lập lờ trong đầu nó,kí ức hiện về.Nó nhớ anh quá !!
-Sao thế này,khóc à ! Cố trấn tĩnh mình, nó vội gán ngay cho mình cái lý do là “ đậu đại học nên vui quá,khóc”.
Nhưng sao tim nó lại nhói thế.
Cầm giấy báo trúng tuyển trên tay,nó lũi thũi đi về phía trước,hàng cây phượng rực đỏ trải dài hai bên đường.
-Này!
Tiếng gọi nghe quen thuộc làm sao,bất giác nó vội quay lại.
Là Minh,người nó luôn nghĩ đến và cũng chính vì anh,người đã châm ngòi cho mục tiêu học quên ăn,học quên ngủ của nó.Quay mặt đi,cố giấu cảm xúc.Nhưng vô thức,nước mắt vẫn vô tình lăn dài trên má.Một bàn tay ấm áp khẽ siết nhẹ tay nó,ngước mặt lên.Nó đã thấy anh ngay bên cạnh mình.Anh khẽ cười,nụ cười thánh thiện:
-Đi đâu đấy,đây chưa nói hết mà.
-Có gì thì anh nói đi,tôi nghe đây.
Vội quay mặt đi,mong sao anh không nhìn thấy bộ mặt ướt át của nó lúc này.
Anh lại cười,nụ cười tràn đầy hạnh phúc,khẽ xoay vai nó hướng về phía mình.
-Đấy đậu rồi à?
-Uk,đậu rồi.
Nó gằn giọng,hai chứ “đậu rồi” của nó nghe thật nặng nề.
Anh tiến đến gần nó,một chút…lại một chút nữa.Nó đơ người,tim như loạn nhịp không thèm nghe lời lý trí.Khoảng cách giờ đây càng một gần thêm.Tim anh sát ngay tim nó,hai trái tim như cùng chung nhịp đập.
Bờ vai quá rộng.Bỗng chốc, anh vội ôm nó.Siết càng chặt hơn.Nó như đơ người,cảm xúc của nó như bị tắc nghẹn.Mọi thứ diễn ra trước mặt nó dường như là không tưởng…Chợt tỉnh giấc,nó vội hất anh ra.Nhưng sao chặt quá,nó cố vùng vẫy,cố vùng vẫy…lại càng không thể,cái ôm của anh quá chặt.Dường như biết bao tình cảm,sự nhớ nhung của mình anh đều gửi vào cái ôm này.Tưởng chừng nghẹt thở.
-Yên lặng một chút…một chút thôi!
Đôi mắt anh khẽ nhắm,mong sao thời gian ngừng trôi,để anh mãi ôm nó thế này.Một bà chằng của lớp,một đứa cau có,khó tính nhất quả đất giờ đây đang trong vòng tay anh.Mùi thơm của tóc,hương của thiên nhiên khiến anh quyến luyến,mãi chẳng chịu buông.
-Anh nói cho em biết nhé,chỉ một câu thôi…Và em chỉ gật đâu thôi nhé!
-"Đậu rồi thì yêu nhau thôi".
Tiếng anh nhẹ nhàng,khẽ thì thầm vào tai nó.
Chỉ một câu nói cộc lốc của anh,mà lại khiến tim nó như loạn nhịp...Đơ mặt vài giây,anh khẽ lay lay người nó ,miệng vẫn tiếp tục lặp lại câu nói đó.
-"Đậu rồi thì yêu nhau thôi",được không em???
Nó chợt bừng tỉnh đẩy mạnh anh ra.
Lần này thì nó khóc thật to,kèm theo những tiếng nấc dài xót xa.
Anh ngơ người như không hiểu chuyện gì,khuôn mặt anh dần trở nên buồn bã như mất đi tia hi vọng cuối cùng thì nó vội đập vào ngực anh,miệng khẽ mỉm cười kèm theo những tiếng nấc dài.
-Bét nhất thì cũng phải nói câu " anh yêu em" chứ,ai lại tỏ tình thế bao giờ không!!!
Như chợt hiểu ra,cơ mặt anh dãn ra.Đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc tột cùng.
Nhấc bổng nó,anh hét lên trong niềm vui sướng vô bờ bến.
-"ĐẬU RỒI THÌ YÊU NHAU THÔI",….."ĐẬU RỒI THÌ YÊU NHAU THÔI".
-Uk thì "ĐẬU RỒI THÌ YÊU NHAU THÔI",tựa vào vai anh nó khẽ nói.
-Trời ơi !
- Cái quái gì thế này,7 giờ 15 rồi à!
Chưa kịp hết câu nó đã chạy thẳng vào phòng vệ sinh rồi chuẩn bị đi học chỉ trong chốc lát.Xuống nhà,nó chỉ kịp chào mẹ một câu rồi chạy vội đi luôn dẫu cho lúc đó đến nhìn mặt mẹ,nó cũng chẳng thấy.
-Ôi dồi ôi ! Kiểu này là lại ngồi sổ đầu bài rồi đây mà !.
Nó vừa đi mà vừa than thân trách phận,chỉ tại đời nó khổ,số nó nhọ,cứ mỗi lần đi học là lại n lần nó đi trễ.Mặc cho thầy cô ra sức khuyên ngăn,bạn bè trăn trở,bố mẹ nhắc nhở nhưng vẫn không bỏ được.
Sau gần 15 phút chạy maratong trên con đường từ nhà đến trường thì nó cũng đến nơi.Chỉ còn hơn 7 phút nữa là hết tiết một.Nên nó đành ngậm ngùi đứng ngoài cửa lớp đợi hết tiết rồi vào.Vì nó biết,nếu bây giờ mà xông vào lớp thì e sẽ có chuyện lớn.Thầy giáo dạy toán và cũng kiêm luôn chủ nhiệm lớp nó là một người rất "uyên thâm",thầy không những giỏi về toán mà ngay cả văn học,triết lý nhân sinh thầy cũng quá đỉnh,chỉ cần nghe thầy nói thôi thì nó cũng đến đau hết cả đầu mà rầu hết cả ruột rồi.Nên nó thà chấp nhận ngồi lếch thếch ở mép cửa đợi hết tiết còn hơn.
Đài tiếng nói vn nghe tại Radio94Rec |
Cuối cùng tiết học cũng trôi qua trong sự chờ đợi mỏi mòn của nó.Bước vào lớp,mặt hằm hằm như thịt bằm hầm xương.Nó toan vứt chiếc cặp thân thương lên bàn thì.
-Cái quái gì thế này,đứa nào dám để cặp vào bàn bà thế này hả,chán sống à !.
Nó hét lên và không ngừng đưa ánh mắt hình viên đạn dò xét tất cả mọi ngóc ngách,khía cạnh của lớp học.Cả lớp học đang ồn ào,náo nhiệt bỗng lặng thing không một tiếng động.
Cả chục con mắt nhìn nó không chớp mắt,từ trong đám người lộm nhộm kia, một tiếng nói lạ hoắc lạ hơ cất lên.
-Của tớ đấy,có việc gì không cậu ?
Giọng Minh nhẹ nhàng cất lên.Trông cậu ta đến là lịch lãm.
Nó há hốc mồm,phồng má trợn mắt nhìn Minh,học sinh mới chuyển vào lớp nó sáng nay.
-Mày...mày...mày là thằng nào,sao lại...lại vào lớp tao,ngồi bàn tao thế hả??
Nó nói trong ậm ự,miệng thì lắp bắp.
Minh bỗng tím mặt,vội tiến đến gần,ghè sát vào mặt nó:
-Tôi có tên có tuổi đàng hoàng,chứ không phải là "Mày ".Tôi là học sinh mới chuyển đến lớp này,thấy bàn này trống thì tôi xuống ngồi,như thế có ảnh hưởng gì đến hòa bình hay trật tự an ninh thế giới này à.Mà cô cứ kêu la ầm ĩ lên vậy.
Nhận ra mình là đứa bất lịch sự trong cuộc đối thoại này thật…Hơi quê, nó vội chống chế bằng cách thay đổi luôn cách xưng hô.Nhưng vẻ cay cú vẫn hiện rõ trên khuôn mặt nó.Mặt đỏ tấy bậy,nó trừng mắt nhìn anh.
-Nhưng….nhưng…cái bàn này là của tôi,anh có quyền gì mà ngồi hả???
Nó vẫn khăng khăng chỉ tay vào chỗ Minh đang ngồi là của mình.Và chỗ ngồi đó là của nó bất khả xâm phạm.
-Cái bàn này có phải mặc định là của cô đâu nhỉ,tại cô đến trễ thì mất chỗ thôi,chứ có gì mà cô phải thắc mắc.Nhếch môi,Minh cười khẩy.
Nó nhìn Minh lúc này mà chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh nếu có thể.
-Anh...anh...anh...được lắm.
-Chuyện…(Minh đắc chí đáp lại.)
-À,mà này...Tôi nói cho cô biết nhé!!!
-Để được học và chuyển vào lớp này thì trước hết là tôi đã xin phép ý kiến của Đảng và các cấp lãnh đạo.Sau cùng là tôi đã xin phép ý kiến của nhà trường,thầy cô và thậm chí là các bạn trong lớp này.Thế mà cô nỡ lòng nào hỏi tôi là ai và sao tôi lại ngồi đây.Người nói câu này phải là tôi chứ.
Nghe Minh nói thế mà cổ họng nó nghẹn ứ,như có thứ gì đó rất đắng và khó nuốt ở cổ.Không thể nói thêm câu nào,nó đành lấy cặp đi xuống bàn dưới mà không quên ném cho Minh cái nhìn tóe khói.
Ngậm ngùi ngồi bàn dưới,mà lòng nó không yên,cục tức chạy xung quanh cơ thể, lên tim rồi lại dồn xuống não.Hậm hực chép đề trên bảng mà nó không ngừng liếc nhìn cái bàn thân thương của nó giờ đây đã có chủ mới.
-Nhi Anh lên bảng,giải cho thầy câu khảo sát hàm số bậc 4 kia!
Thầy nhìn nó với ánh mắt đầy thân thương và trìu mến nên dù nó muốn chối cũng không thể nào chối được.Bước lên bảng mà lòng nó như kim châm,lửa đốt,toát cả mồ hôi hột.Cố động não nhìn những con số trên bảng.Nhưng không biết vô tình hay cố ý,mà sao những con số ấy vẫn dửng dưng trước ánh mắt van xin,cầu cứu của nó.
Năm phút trôi qua,chiếc bảng vẫn trống trơn,sốt ruột thầy đành mời nó về chỗ, kèm theo cái lắc đầu ngao ngán.
Sụ mặt xuống bàn,chẳng dám ngước mặt lên.Nó xấu hổ đến mức nếu có khe nẻ nào ở đấy thì nó nguyện chui tọt xuống rồi.
-Lớp mình ai làm được câu này?.
Thầy đưa mắt đảo nhìn quanh lớp, ai cũng cúi gằm mặt xuống,chỉ có mỗi Minh là mặt hớn hở đưa mắt nhìn thầy.
-Bạn Minh là học sinh mới chuyển vào lớp mình nhỉ,chắc bài này thầy mời em lên giải.
Nói rồi thầy lại đưa ánh mắt tình thương, mến thương nhìn anh.Không chần chừ,Minh lên bảng mà không một câu phản kháng.Chưa đầy 5 phút,Minh đã ung dung đặt phấn xuống bàn, nghếch mặt đi trong sự trầm trồ, thán phúc của mọi người.
Chỉ có nó là thấy khó chịu và hằn học với Minh nên chẳng thèm đếm xỉa xem anh đã làm gì.Vừa về chỗ ngồi thì Minh đã bị cả lũ con gái vây quanh nhờ anh chỉ bài.Không ngần ngại,anh nở nụ cười thân thiện ân cần giảng giải cho từng người.Trong mắt lũ con gái lớp giờ đây anh như là thần tượng luôn được họ tôn vinh và mong muốn theo đuổi.
Đưa mắt nhìn nó,nở nụ cười thánh thiện như bóng điện,anh khẽ nói:
-Có cần tôi giúp không,bạn gì ơi!
-Tôi tên Nhi Anh chứ không phải là gì ơi,không cần...tôi tự làm được..Nó gằn giọng.
Mạnh mồm nói thế,chứ thực sự giờ đây trong đầu nó,một chữ bẻ đôi nó còn không biết nữa là,đành bó bút mà nhìn những con số nhảy tưng tưng trước mặt,nó chán nản,thở dài ngao ngán.Thấy mấy lũ con gái trong lớp được Minh chỉ bài tận tình,gật tới gật lui mà nó phát thèm đi được.Nhưng vì giữ cái thể diện cao vút của mình, mà nó đành mạnh mồm bảo “ không”.
Một tháng đã trôi qua, những gì nó học được ở môn toán kia vẫn là số không to đùng.Uể oải bước đi đến lớp,nó nằm gục xuống bàn toan ngủ một giấc thì.
-Bụp!!!!
-Đứa ôn con nào đấy !!!.
-không thấy bà đang ngủ à,chúng mày có tin là bà cho chúng mày lên nóc tủ ăn đủ đủ hết một lũ bây giờ không???
Nó nói một tràng thì im băt, trước bàn nó bây giờ là quyển sách có tiêu đề "chuyên đề khảo sát hàm số".
Đưa mắt nhìn quanh ,bắt gặp ánh mắt Minh đang nhìn nó,anh khẽ nói:
-Sách này hay đấy,hi vọng sẽ giúp ích được gì cho ấy...
Đưa mắt nhìn anh,nó lại gằn giọng.
-Tôi tên Nhi Anh,chứ không phải là ấy.
Cầm quyển sách trên tay,nó ngấu ngiến nhìn vào trang sách,mắt dò từ trên xuống dưới...Công nhận là sách này hay thật,những điều nó thắc mắc và không hiểu thì ở đây họ giảng giải rất kĩ,mải nhìn quyển sách mà đầu nó cứ gật gù.
Bỗng lý trí như cắt ngang rồi phá tan sự tâm đắc của nó về quyển sách trên tay.
-Ơ,mà mình bị hâm à!! Tự nhiên đi nhận sách của 1 thằng tâm thần như anh ta nhỉ,sách thì hay đấy,dễ hiểu đấy,nhưng chủ của nó thì trái ngược lại.Sĩ diện cao vút của nó lại 1 lần nữa bắt nó phải từ chối lòng tốt của anh.
-Thôi,tôi không cần,anh đi mà cầm lấy,nó đưa vội quyển sách về phía anh.
Nhưng không may.
-Bụp!!!
Quyển sách rơi xuống đất.
Mọi sự chú ý,lại dồn về nó và Minh.Phản ứng vô tình của nó lại một lần nữa làm Minh bẽ mặt.Mặt anh tím dặt.Cầm quyển sách trên tay,anh đùng đùng tiến đến phía thùng rác.Không chút thương tiếc,anh vội ném quyển sách vào trong.
-Không cần thì thôi,coi như vứt đi cũng không sao nhỉ.
Minh phũi tay,đưa đôi mắt rực lửa của mình nhìn nó,rồi lặng lẽ ngồi vào chỗ cũ của mình,mặt anh dần lạnh tanh,không chút biểu cảm.
Nó cũng nhận thấy anh đang rất tức giận trong sự ân hận và có lỗi của mình.Nhưng đành im lặng,đưa mắt nhìn Minh nó không nói lên lời.Muốn xin lỗi lắm,nhưng cũng chẳng biết phải nói sao,vì lòng sĩ diện và tự cao lại một lần nữa không cho phép nó nói lời xin lỗi với anh.
Tan học,đợi cả lớp về hết,không còn bóng người.Nhè nhẹ,nó nhón từng bước chân tiến đến thùng rác, nơi anh đã ném quyển sách.Lục tung mớ rác rưởi trong thùng,cuối cùng nó cũng tìm thấy.Nhanh như cắt,nó cất sách vào cặp rồi lặng lẽ đi về.
Nhưng nó không thể biết được,ở cách đó không xa,anh đang nhìn nó,ánh mắt lạnh nhạt của anh giờ đây dần trở lên ấm áp đâu đó pha chút hạnh phúc.
-Ủ ôi!!,bọn mày ơi..tí nữa thầy phát bài kiểm tra đấy,tao run quá mày ạ, lần này mà tao bị điểm thấp nữa thì chỉ có nước đập đầu vào tường mà chết thôi...
-Ừ,tao cũng thế.,
-Ừ, tao khác gì…abc…xyz
Lũ con gái lớp nó than thở.Chỉ có mình nó là bình văn tĩnh như mọi khi.Đơn giản mà nói thì nó đã quá chai lì trong mỗi lần như vậy.Điểm số cứ giậm chân tại chỗ không một thì hai,không hai thì bốn mà may lắm thì năm là cùng.
-What!!!
-Cái gì thế này!!!,7 luôn á,nó nhìn vào bài kiểm tra mà như kiểu nhìn tờ vé số khi phát hiện ra mình đã trúng giải độc đắc.Cầm tờ kiểm tra trên tay nó không ngừng xoa xuýt,hít hà .
Được một lúc thì từ trạng thái vui mừng hớn hở như hoa nở của nó lại bắt đầu chuyển sang dáng vẻ trầm ngâm,pha chút suy tư.
-Công nhận là quyển sách đấy hay thật,đúng là tuyệt đỉnh thật mà.
Đang mải suy tư thì tiếng nói của Minh cắt ngang.dòng suy nghĩ của nó.
-Nhi Anh làm được mấy điểm mà có vẻ như suy tư thế.
Nhìn anh,nó chuyển vội trạng thái.Hất cằm,vênh mặt :
-Cũng không cao lắm,chỉ có 7 à!
Minh nhìn nó mà cười như phá mả.
-Thế à,thấp thật đấy,tôi cũng chỉ được có chín rưỡi à,xém là 10 rồi…Haiza…đúng là số nhọ,số nhọ.
Anh lắc đầu,ra vẻ ngao ngán,chán đời.
Nghe anh nói thế,nó tức tím mặt,ngồi thụp xuống ghế không nói không rằng.Nó như tụt cảm xúc sau câu đá đểu của anh.
-Này!tôi đùa thôi, có cần phải thái độ thế không??
Không chút biểu cảm,mặt nó vẫn lạnh tanh,không thèm nhìn anh dù chỉ chút.
-Nếu có gì không hiểu, thì hỏi tôi nhé,không chắc làm được nhưng sẽ cố hết sức có thể.Nói rồi anh vội quay lên để lại nó với sự khó hiểu và ngạc nhiên vô độ.Nhưng nó kệ,sĩ diện nó quá cao,lại một lần nữa từ chối cái gật đầu.
Qúa hiểu tính nó,nên anh cũng chẳng thèm đề nghị chỉ bài cho nó thêm lần nào nữa,mà chỉ âm thầm dõi theo nó,giúp nó những lúc khó khăn,trắc trở trong lặng lẽ.Tuy chẳng là gì của nhau cả…thậm chí còn như kẻ thù.Nhưng trong mắt anh,nó lại là tất cả.Chẳng biết tự bao giờ,anh lại thích nó,thích cái kiểu cau có,cái vẻ bất cần,pha chút ngổ ngáo của nó.
Bằng mọi cách anh có thể làm với một mục đích mong nó tốt hơn,anh đều làm cả.Biết nó không hiểu bài,dù không chỉ ,nhưng anh vẫn cố nói to hết sức trong khi giảng bài cho lũ con gái trong lớp nhưng chỉ với hi vọng mong nó sẽ nghe mà hiểu được cách làm,cách giải của bài toán.Vì anh ngồi bàn trên,nó bàn dưới ngay sau lưng anh,nên nếu chú ý nghe thì việc hiểu bài với nó là chuyện đơn giản.
Thực ra nó cũng ra sức vểnh tai nghe anh giảng bài,nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình thì nó lại lảng đi chỗ khác,anh biết mà cười thầm trong bụng.
Radio trực tuyến miễn phí với Radio94Rec |
Chợt nhận ra thứ cảm xúc không tên đang lơn vởn,hiện diện trong tâm trí nó.Nhìn vào đôi mắt đó.Đôi mắt hơi sâu,đậm đà tình cảm của anh mà tim nó như lệch đi một nhịp.Thổn thức bao đêm,nó không hiểu sao mình lại như thế.Tại sao lý trí không thể thắng lại được với con tim.Nó cố đá phăng anh ra khỏi suy nghĩ của mình.Nhưng sao lại không thể.Càng chống chế,lại càng khiến nó nhớ anh.Người gây ra cho nó biết bao cảm xúc.Từ những cơn giận đến nghẹt thở,những cục tức không sao nuốt trôi,đến những lỗi lầm khiến nó day dứt.Và giờ đây,thứ anh để lại cho nó bây giờ là sự rung động đầu đời của con tim.
Một đứa từ xưa đến giờ luôn mệnh danh là bà chằng của lớp với vô số những tật xấu khó bỏ nhưng bây giờ đấy nó lại yếu mềm hơn bao giờ hết.
Còn anh,vẫn luôn là thế người quan tâm nó trong âm thầm,nó quên bút,anh cho mượn.Nó quên ô,anh sẵn sàng chịu mưa để nó có.Khi nó sốt,anh nguyện cõng nó lên phòng y tế.Tất tần tật mọi thứ anh đều làm vì nó,chỉ cần nó vui,nó cười là được.
Nhưng chỉ duy một điều,anh không làm được là nói "anh yêu nó" à mà không chỉ cần nói “thích thôi",anh cũng không làm được.
Nó cảm thấy hụt hẫng và thầm trách móc anh,sao anh không nói,chỉ cần như vậy thôi là nó có thể gạt bỏ cái sĩ diện cao vút kia mà tiếp nhận anh.Nó chán ngấy cái thứ tình cảm trên tình bạn mà dưới tình yêu này của anh.Cái thứ tình cảm không tên,chưa xác định này của anh cũng khiến nó khốn khổ biết chừng nào.
Ừ thì anh cứ tốt,nó cứ học...học để biết nó không thua kém anh,học để biết liệu mình có thông minh hơn khi đứng ở góc độ kiến thức ngang anh,để hiểu xem ở góc độ đó,cái thứ tình cảm anh dành cho nó là gì.
Cứ thế thời gian cứ trôi đi,các kì thi cũng đã trôi qua,vẫn quan tâm là thế,âm thầm là vậy,nhưng trước mặt lại chỉ như hai người xa lạ. Ngày nhận giấy báo nó ngẫn ngờ,thẫn thờ không tin vào mắt mình.Nó đã đậu vào một trường đại học nổi tiếng quốc gia với điểm số cao vượt ngoài mong đợi.
-Ù ôi,trường mình năm nay có đứa thi đậu thủ khoa đấy mày ạ.Nghe bảo là thằng Nhật Minh,cái thằng rõ đẹp trai mà mới chuyển vào trường mình lớp 12C6 ý.
-Thế à!!!
-Uk
-Thằng đấy giỏi nhỉ!
-Chứ sao,nó có cả cả một hội fan cuồng kia kìa.
.-Uầy,thích thế..
-UK,thích thật...
Tiếng nói léo téo của mấy đứa lúc đi lấy giấy báo đại học khiến nó chợt bừng tỉnh,nhớ về anh.Cái tên Nhật Minh lập lờ trong đầu nó,kí ức hiện về.Nó nhớ anh quá !!
-Sao thế này,khóc à ! Cố trấn tĩnh mình, nó vội gán ngay cho mình cái lý do là “ đậu đại học nên vui quá,khóc”.
Nhưng sao tim nó lại nhói thế.
Cầm giấy báo trúng tuyển trên tay,nó lũi thũi đi về phía trước,hàng cây phượng rực đỏ trải dài hai bên đường.
-Này!
Tiếng gọi nghe quen thuộc làm sao,bất giác nó vội quay lại.
Là Minh,người nó luôn nghĩ đến và cũng chính vì anh,người đã châm ngòi cho mục tiêu học quên ăn,học quên ngủ của nó.Quay mặt đi,cố giấu cảm xúc.Nhưng vô thức,nước mắt vẫn vô tình lăn dài trên má.Một bàn tay ấm áp khẽ siết nhẹ tay nó,ngước mặt lên.Nó đã thấy anh ngay bên cạnh mình.Anh khẽ cười,nụ cười thánh thiện:
-Đi đâu đấy,đây chưa nói hết mà.
-Có gì thì anh nói đi,tôi nghe đây.
Vội quay mặt đi,mong sao anh không nhìn thấy bộ mặt ướt át của nó lúc này.
Anh lại cười,nụ cười tràn đầy hạnh phúc,khẽ xoay vai nó hướng về phía mình.
-Đấy đậu rồi à?
-Uk,đậu rồi.
Nó gằn giọng,hai chứ “đậu rồi” của nó nghe thật nặng nề.
Anh tiến đến gần nó,một chút…lại một chút nữa.Nó đơ người,tim như loạn nhịp không thèm nghe lời lý trí.Khoảng cách giờ đây càng một gần thêm.Tim anh sát ngay tim nó,hai trái tim như cùng chung nhịp đập.
Bờ vai quá rộng.Bỗng chốc, anh vội ôm nó.Siết càng chặt hơn.Nó như đơ người,cảm xúc của nó như bị tắc nghẹn.Mọi thứ diễn ra trước mặt nó dường như là không tưởng…Chợt tỉnh giấc,nó vội hất anh ra.Nhưng sao chặt quá,nó cố vùng vẫy,cố vùng vẫy…lại càng không thể,cái ôm của anh quá chặt.Dường như biết bao tình cảm,sự nhớ nhung của mình anh đều gửi vào cái ôm này.Tưởng chừng nghẹt thở.
-Yên lặng một chút…một chút thôi!
Đôi mắt anh khẽ nhắm,mong sao thời gian ngừng trôi,để anh mãi ôm nó thế này.Một bà chằng của lớp,một đứa cau có,khó tính nhất quả đất giờ đây đang trong vòng tay anh.Mùi thơm của tóc,hương của thiên nhiên khiến anh quyến luyến,mãi chẳng chịu buông.
-Anh nói cho em biết nhé,chỉ một câu thôi…Và em chỉ gật đâu thôi nhé!
-"Đậu rồi thì yêu nhau thôi".
Tiếng anh nhẹ nhàng,khẽ thì thầm vào tai nó.
Chỉ một câu nói cộc lốc của anh,mà lại khiến tim nó như loạn nhịp...Đơ mặt vài giây,anh khẽ lay lay người nó ,miệng vẫn tiếp tục lặp lại câu nói đó.
-"Đậu rồi thì yêu nhau thôi",được không em???
Nó chợt bừng tỉnh đẩy mạnh anh ra.
Lần này thì nó khóc thật to,kèm theo những tiếng nấc dài xót xa.
Anh ngơ người như không hiểu chuyện gì,khuôn mặt anh dần trở nên buồn bã như mất đi tia hi vọng cuối cùng thì nó vội đập vào ngực anh,miệng khẽ mỉm cười kèm theo những tiếng nấc dài.
-Bét nhất thì cũng phải nói câu " anh yêu em" chứ,ai lại tỏ tình thế bao giờ không!!!
Như chợt hiểu ra,cơ mặt anh dãn ra.Đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc tột cùng.
Nhấc bổng nó,anh hét lên trong niềm vui sướng vô bờ bến.
-"ĐẬU RỒI THÌ YÊU NHAU THÔI",….."ĐẬU RỒI THÌ YÊU NHAU THÔI".
-Uk thì "ĐẬU RỒI THÌ YÊU NHAU THÔI",tựa vào vai anh nó khẽ nói.
--Nguồn st--
Bình luận