Một tình yêu không nói
Tít....tít...tít
Tiếng chuông điện thoại reo.
Đã 10 giờ đêm, ngoài trời mưa tầm tã, gió đập mạnh làm gãy những cành cây khô.
-Alo!
-Alo! Chào chị! Chị có phải là Lan Hương?
-Dạ phài anh là ai?
-Vậy chị tới ngay đoạn đường số 5, khu chợ cấp, chồng chhị bị tai nạn nặng lắm.
-Chồng nào?Nhưnh anh là ai? Alo!
Nó chưa kịp hỏi thì đầu dây bên kia đã tắt. Chộp lấy chiếc áo khoác, nó phóng xe đi mà trong đầu cứ nghĩ mãi. “Chồng nào? Người đó là ai?” – Nó chưa có gia đình thì lấy đâu ra chồng?!”Hay người ta nhầm” “-Nhưng nhầm thì sao lại biết tên nó là Lan Hương?.Hay có đưa bạn nào muốn trêu trọc nó” –Nhưng...làm gì có ai đùa ác thế, trời mùa đông đã lạnh lắm rồi, lại còn mưa và gió nữa, với lại nó chỉ là một sinh viên năm cuối, hiền lành, đâu đắc tội với ai. Hàng nghìn câu hỏi cứ đặt ra trong đầu nó. Trời mưa nhiều, gió tạt mạnhlàm mặt nó ran rát, nó cứ mải nghĩ mãi mà không biết mình đã tới nơi khi nào. Xuống xe, tim nó đập mạnh có cái gì đó làm cho nó hồi hộp, hay nói đùng hơn là nó đang sợ. Đang mải nghĩ thì có một người đập mạnh vai nó.
-Chị là lan Hương ?
-Dạ!
-vậy chị theo tôi.
vào tới trong bỗng nó sững lại, tim tự nhiên đâu nhói. Người đang nằm trước mặt nó?? đó chẳng phải là anh sao???...
-Xin lỗi chị, chúng tôi đã cô găng hết sức, anh nhà...
-Anh nhà???!!
-vâng, vì tronh điên thoại chúng tôi thấy anh ấy ghi là vợ yêu và đằng sau một bức ảnhtrong ví cũng ghi bốn chữ “lan Hương - vợ yêu “ nên chúng tôi đã gọi cho chị. “Vợ yêu” đúng rồi hai từ ấy là do chính tay nó viết vào máy anh mà.
-“Hương ơi anh lưu tên em là cún nhé!”
-“không! em không thích “
-“không thích kệ em, tại anh yêu con cún nhà anh nhất”
-“Huk! anh mà lưu mai em đổi số khác “
-“vợ yêu”
-“Eo!!Vợ yêu gì mà điệu thế!”
Nó ngước mắt nhìn trời, những dòng nước lăn dài trên má, nó cũng chẳng biết đó là nước mưa hay những giọt nước mắt. Nhưng sao mắt nó lại cay quá.
Thì ra anh vẫn còn yêu nó, vẫn thường gọi điện chỉ để nghe giọng nó.
Alo!vậy tại sao anh không nói gì sau lời chia tay của nó? Tại sao anh anh không giữ nó lại khi nó nói xa anh? Hay anh tưởng nó đã hết yêu anh? không!!nó vẫn yêu anh, hai năm rồi , giờ nó vẫn yêu anhhơn bao giờ hết. Anh thật là ngốc quá! Anh đến với nó khi mùa đông, chia tay nó vào mùa đông. Mưa, mưa tầm tã, mưa nhiều và lạnh giống như cái dau trong lòng nó. Nhưng có lẽ nó đau không phải vì trời mưa, mà cái lạnh từ trong tim nó. Mắt nó cay quá! có cái gì đó như nghẹn ngào, nỗi đau bất ngờ ập đến, nó chỉ biết rằng:Nó đã mất đi” một tình yêu không thể nói“.
Có một cái gì đó khi thật sự mất đi chúng ta mới hiểu và không kịp giữ. Để rồi những giọt nước mắt lại một lần nữa rơi!.
Tiếng chuông điện thoại reo.
Đã 10 giờ đêm, ngoài trời mưa tầm tã, gió đập mạnh làm gãy những cành cây khô.
-Alo!
-Alo! Chào chị! Chị có phải là Lan Hương?
-Dạ phài anh là ai?
-Vậy chị tới ngay đoạn đường số 5, khu chợ cấp, chồng chhị bị tai nạn nặng lắm.
-Chồng nào?Nhưnh anh là ai? Alo!
truyên ngắn hay nhất - radio-94-rec nghe đài ghi âm tốt nhất |
Nó chưa kịp hỏi thì đầu dây bên kia đã tắt. Chộp lấy chiếc áo khoác, nó phóng xe đi mà trong đầu cứ nghĩ mãi. “Chồng nào? Người đó là ai?” – Nó chưa có gia đình thì lấy đâu ra chồng?!”Hay người ta nhầm” “-Nhưng nhầm thì sao lại biết tên nó là Lan Hương?.Hay có đưa bạn nào muốn trêu trọc nó” –Nhưng...làm gì có ai đùa ác thế, trời mùa đông đã lạnh lắm rồi, lại còn mưa và gió nữa, với lại nó chỉ là một sinh viên năm cuối, hiền lành, đâu đắc tội với ai. Hàng nghìn câu hỏi cứ đặt ra trong đầu nó. Trời mưa nhiều, gió tạt mạnhlàm mặt nó ran rát, nó cứ mải nghĩ mãi mà không biết mình đã tới nơi khi nào. Xuống xe, tim nó đập mạnh có cái gì đó làm cho nó hồi hộp, hay nói đùng hơn là nó đang sợ. Đang mải nghĩ thì có một người đập mạnh vai nó.
-Chị là lan Hương ?
-Dạ!
-vậy chị theo tôi.
vào tới trong bỗng nó sững lại, tim tự nhiên đâu nhói. Người đang nằm trước mặt nó?? đó chẳng phải là anh sao???...
-Xin lỗi chị, chúng tôi đã cô găng hết sức, anh nhà...
-Anh nhà???!!
-vâng, vì tronh điên thoại chúng tôi thấy anh ấy ghi là vợ yêu và đằng sau một bức ảnhtrong ví cũng ghi bốn chữ “lan Hương - vợ yêu “ nên chúng tôi đã gọi cho chị. “Vợ yêu” đúng rồi hai từ ấy là do chính tay nó viết vào máy anh mà.
-“Hương ơi anh lưu tên em là cún nhé!”
-“không! em không thích “
-“không thích kệ em, tại anh yêu con cún nhà anh nhất”
-“Huk! anh mà lưu mai em đổi số khác “
-“vợ yêu”
-“Eo!!Vợ yêu gì mà điệu thế!”
Nó ngước mắt nhìn trời, những dòng nước lăn dài trên má, nó cũng chẳng biết đó là nước mưa hay những giọt nước mắt. Nhưng sao mắt nó lại cay quá.
Thì ra anh vẫn còn yêu nó, vẫn thường gọi điện chỉ để nghe giọng nó.
Alo!vậy tại sao anh không nói gì sau lời chia tay của nó? Tại sao anh anh không giữ nó lại khi nó nói xa anh? Hay anh tưởng nó đã hết yêu anh? không!!nó vẫn yêu anh, hai năm rồi , giờ nó vẫn yêu anhhơn bao giờ hết. Anh thật là ngốc quá! Anh đến với nó khi mùa đông, chia tay nó vào mùa đông. Mưa, mưa tầm tã, mưa nhiều và lạnh giống như cái dau trong lòng nó. Nhưng có lẽ nó đau không phải vì trời mưa, mà cái lạnh từ trong tim nó. Mắt nó cay quá! có cái gì đó như nghẹn ngào, nỗi đau bất ngờ ập đến, nó chỉ biết rằng:Nó đã mất đi” một tình yêu không thể nói“.
Có một cái gì đó khi thật sự mất đi chúng ta mới hiểu và không kịp giữ. Để rồi những giọt nước mắt lại một lần nữa rơi!.
--Nguồn st--
Bình luận